#Review
CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH
Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu
Thể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, nam chính nửa tàn tật, HE
Tình trạng: 27 chương - đã hoàn, đã XB
---------------
Nếu một ngày tỉnh giấc, phát hiện bản thân chẳng còn sống được bao lâu, bạn sẽ cảm thấy ra sao? Là đau khổ, tuyệt vọng hay vui vẻ tiếp nhận rồi lạc quan bước tiếp?
Tôi không thể đoán được lựa chọn của bạn là gì nhưng tôi biết, với Bạch Hạ đó là trốn chạy.
Trước năm mười bốn tuổi, nàng là tiểu bá vương của Bạch thị - gia tộc thần y nổi danh giang hồ. Mỗi ngày của nàng nếu không phải theo cha đi du ngoạn bốn phương thì chính là bám theo Chiêu ca ca quậy phá khắp núi rừng Mai Lĩnh. Nhưng rồi đến một ngày, Bạch Hạ bỗng phát hiện ra cuộc sống này của nàng sắp sửa phải kết thúc.
Nàng đau khổ, lo lắng, sợ hãi nhưng hơn tất cả nàng cảm thấy thất vọng bởi hóa ra sự yêu thương mà nàng nhận được bao lâu nay chẳng qua chỉ là sự thương hại mà mọi người dành cho nàng. Thế nên, nàng lựa chọn chạy trốn.
Trong lúc vô tình, nàng gặp được Đông Phương Lai. Khi trái tim nàng đang vùng vẫy giữa những chơi vơi, hắn xuất hiện. Hắn phong khoáng, nhiệt tình, luôn có cách khiến nàng mỉm cười. Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, hóa ra Đông Phương Lai mà nàng biết lại là Lâm Nam - cửu vương gia Bắc Tề. Bức màn bí ẩn được vén lên, những điều nàng không muốn biết cứ lần lượt theo nhau mà đến. Nàng không thể đối mặt, cũng không muốn đối mặt, vì thế một lần nữa Bạch Hạ chọn cách ra đi, để rồi một cuộc rượt đuổi mới lại bắt đầu.
Duyên phận khiến nàng đụng phải vị hầu gia nổi danh Đại Sở - Tiêu Sơ. Chàng từng là thiếu niên tướng quân kiêu hùng trên chiến trường, nhưng giờ phút này lại chỉ là một tên tàn phế, hai chân chẳng thể đi lại. Nàng biết chàng trúng độc chẳng thể giải nhưng lại luôn dùng những thứ thuốc có hại cho bản thân chỉ vì không muốn phụ ý tốt của người nhà.
Thế nên, nàng cùng chàng lập ước định: chàng giúp nàng thoát khỏi Lâm Nam, nàng giúp chàng che dấu bệnh tình.
Mỗi ngày, nàng dùng thuốc của chàng tưới cho khóm trúc trong vườn, đánh cược một kỳ tích xảy ra lại chẳng ngờ thứ nàng nhận được là một đời hạnh phúc bền lâu.
***
Bạch Hạ thích gọi Tiêu Sơ là Tranh Ngôn bởi chàng luôn mang đến cho người khác cảm giác nho nhã điềm đạm, dịu dàng tuấn tú, tựa như “một quý công tử tay trói gà không chặt, chỉ biết cầm quạt dạo chơi, chưa từng nếm phải khổ cực chốn nhân gian”. Nhưng một Tiêu hầu gia nổi danh tâm cơ há lại đơn giản như vẻ bề ngoài. Chàng là đại công tử tay phải cầm đao, tay trái gảy kinh thương, một nam nhân bởi vì muốn bảo vệ người thân mà chống cả một góc trời.
Bạch Hạ là một cô nàng thông minh, có chút ranh ma, có chút thủ đoạn. Nàng thích trêu chọc người khác nhưng chưa bao giờ gây ra bất kỳ thương tổn nào. Ngược lại, sau khi biết rõ chân tướng sự việc, nàng sẽ luôn dùng cách đơn giản nhất, nhẹ nàng nhất để khuyên nhủ đối phương. Nàng thẳng tính, rộng lượng, luôn giữ vững lập trường của bản thân mà lại không khiến đối phương cảm thấy bị ép buộc.
Bạch Hạ từng thích Chiêu ca ca nhưng trái tim mong manh của tuổi trẻ chẳng thể thắng được nỗi sợ hãi chia ly, vì thế nàng buông tay hắn. Trái tim nàng cũng từng vì Lâm Nam lạc nhịp, nhưng giữa bọn họ có quá nhiều bí mật. Hơn tất thảy thời gian là thứ khoảng cách chẳng thể lấp đầy, thế nên tình cảm của bọn họ chỉ có thể buông lơi.
Tình yêu của nàng với Tô Tử Chiêu và Lâm Nam đều không có lỗi, chỉ có thể trách thời điểm không đúng, buộc bọn họ bước xa nhau.
Sự xuất hiện của Tiêu Sơ vừa đúng để bỏ qua tất cả những điều “nếu như”. Ngay từ ban đầu, tình yêu của nàng và chàng đã định chẳng còn nhiều thời gian, thế nên cả hai đều muốn nắm chắc những năm tháng ít ỏi còn lại, nắm tay nhau vượt qua hết con đường mà người khác phải dùng mấy chục năm để hoàn thành.
Nhưng rồi, cũng chính bởi điều này khiến bọn họ xem nhẹ ý nghĩa của những điều nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày. Nàng chẳng nhận ra chàng tự ti không dám nắm tay nàng, còn chàng lại bỏ qua khao khát được chở che trong ánh mắt nàng.
Thật may mắn, đến cuối cùng, cả chàng và nàng đều hiểu được yêu không phải chốn chạy, cũng không phải từ bỏ mà phải cổ gắng. Dù cả nàng và chàng chẳng còn nhiều thời gian, nhưng bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau cho đến lúc “bạc đầu”.
Review by Gian Thần
Retouch by #RVNT0105