Một buổi sáng tỉnh lại, từ một cô gái ở thế kỷ 21, có cha mẹ thương yêu, có công việc ổn định, ăn no mặc ấm, trở thành một đứa trẻ trong núi, không rõ thân thế, ốm yếu, gầy guộc, còn có nguy cơ bị bán đi bất cứ lúc nào quả thực là một cú shock lớn với bất cứ ai. Thế nhưng, thời gian là thứ không thể lật ngược cũng không cách nào níu lấy, muốn sống sót, chỉ có thể chạy theo số phận, tìm kiếm một lối thoát cho bản thân.
Vì thế, cô ấy dùng hết sức lực, chạy trốn khỏi căn nhà rách nát trong núi, chạy khỏi người đàn ông gầy guộc, với tẩu thuốc phiện, chạy khỏi ngôi làng bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống thân thể gầy yếu đang trói buộc cô ngay lúc này.
Thế nhưng, cuộc đời vốn là một chuỗi những giây phút khó khăn không ngừng nghỉ. Ở cái xã hội mà tàu điện leng keng khắp thành phố, người người bận âu phục, sườn xám, thêm vài chiếc ô tô đen đưa đón những kẻ có tiền, liệu có bao nhiêu cơ hội cho một kỳ tích xuất hiện trên người một kẻ đến từ nơi xa lạ như cô.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc dùng khả năng của bản thân để tự cứu lấy mình, thế nhưng, “lavie en rose”* vốn dĩ cũng chỉ là một bài hát, “tài nữ” cũng chỉ có trong tiểu thuyết xuyên không. Còn cô, ở nơi này, đến việc trở thành một “kẻ ăn mày” cũng là một sự xa xỉ. Cuộc sống bóp nghẹt cô trong sự bế tắc, đẩy cô vào góc tối sau những chiếc xe kéo và bất lực đến tuyệt vọng.
Nếu không có thằng nhóc ăn xin đen nhẻm ấy đưa tay kéo cô ra khỏi sự u ám đó, có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ chết chìm trong sự ngột ngạt ấy. Thằng nhóc đó dạy cô trở thành một “kẻ ăn xin”, bày cho cô vài mánh khóe để tồn tại ở nơi xa lạ này, trao cho cô một tia sáng mong manh của sự hy vọng.
Nhưng rồi, vào một ngày nọ, trong tiếng hò hét của bè lũ ăn xin truyền tin tới, tia sáng mà cô nâng niu cất giữ bỗng chốc vỡ tan hòa cùng vũng máu bên thi thể của thằng nhóc ăn xin đó.
Cô lại trở thành một kẻ cô độc, bơ vơ giữa thế giới này.
Cô không muốn lại một lần nữa bị sự tuyệt vọng kia siết lấy. Vì thế, cô dùng cả sinh mệnh đặt cược vào một vận may. Cô liều mình lao vào chiếc xe của anh, đánh cược lấy sự thương cảm từ người đàn ông tàn tật ấy. Có lẽ, chính ông trời cũng cảm thấy số phận của cô đã đủ bi kịch, mới rủ lòng thương ban cho một cơ hội. Từ đó, cô trở thành Tiểu Tước, con chim nhỏ được Nghiêm Trọng nuôi dưỡng.
Thời gian, chính là thứ vô tình nhất nhưng cũng là thứ đa tình nhất. Cô vốn nghĩ, sẽ ở trong lòng anh mãi mãi, thế nhưng, người đàn ông nuôi dưỡng cô dường như lại sắp bỏ rơi cô. Bản năng của một người từng trải qua cô độc không cho phép cô buông tay thứ khó khăn lắm mới có được. Cô đã không còn là chú chim nhỏ bất lực của ngày trước. Cô bây giờ là một chú Khổng Tước xinh đẹp, đã có đủ năng lực để giữ lấy ánh sáng của mình.
Nghiêm Trọng là của cô, mãi mãi thuộc về cô, không một ai khác có thể mang anh đi. Cô là chú chim nhỏ trong lòng bàn tay anh, cũng là chiếc lồng lớn giam giữ anh mãi mãi. Cùng với thời gian, ở nơi này, đã không thể phân biệt được ai mới là người chiếm hữu. Chỉ có một chú chim nho nhỏ, mãi mãi nhảy nhót trong cái ôm ấm áp cùng vòm ngực rộng lớn của anh.
***
Tiểu Tước là một cô gái bị định mệnh kéo đến một thời không xa lạ. Bỗng chốc phải đối mặt với một thế giới không thuộc về mình, còn bị buộc chấp nhận sống chung với một thân phận thuộc tầng chót của xã hội này. Cô ấy không may mắn, không có “bàn tay vàng”, đến việc dùng năng lực của thế kỷ 21 để kiếm cơm ở đây cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc ở nơi này hô mưa gọi gió.
Ở thế giới này, cô ấy bị sự cô độc dồn ép đến mức không thể thở nổi, từng chút chìm vào trong bóng tối tuyệt vọng. Cứ nghĩ bàn tay gầy guộc của thằng nhóc ăn xin kia là ánh hải đăng đưa cô cập bến. Nào ngờ, còn chưa tới đích, ngọn hải đăng của cô đã bị sóng dữ dập tắt. Vì thế, cô đánh cuộc tất cả, lao vào chiếc xe của Nghiêm thiếu gia, hy vọng đổi được một chút lòng trắc ẩn của anh.
Cô giống như một chú chim non lạc mẹ, đang lao đao trong mưa giông gió lớn, đánh cuộc rằng cây đại thụ trước mắt có thể che chở cho cô. Ít nhất, lần này thần may mắn đã mỉm cười với cô. Cô không muốn mất đi nơi trú ẩn này, vì thế, cô dùng thân phận người chăm sóc, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Thế rồi một ngày, có một người con gái xuất hiện, còn âm mưu mang anh rời xa khỏi cô. Sao Tiểu Tước có thể cam lòng để nơi trú ẩn của mình cứ như vậy sụp đổ. Cô có thể vì làm anh vui lòng mà giả vờ ngoan ngoãn, nhưng cô cũng có thể làm mọi cách để giữ anh ở lại.
Thứ cô cho anh thấy, là vỏ bọc ngoan ngoãn mà anh muốn thấy. Nhưng một kẻ đã từng bị đày đọa nơi tầng chót của xã hội, sao có thể không nhiễm màu bóng tối. Cô có thể biểu diễn dáng vẻ của một chú chim nhỏ nhảy nhót trong tay anh. Nhưng cũng có thể bày ra dáng điệu của một chú Khổng Tước, xòe đuôi chiến đấu với tất cả những kẻ muốn mang anh đi.
Chỉ cần giữ anh lại nơi này, chỉ cần có thể mãi mái trú ẩn trong lòng anh, cô bằng lòng trả giá bằng cả thể xác lẫn tâm hồn. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Nghiêm Trọng đã từng là một người đàn ông ưu tú nhất, dáng vẻ đẹp mắt, học thức cao. Thế nhưng, một tai nạn xảy ra không chỉ khiến cho anh mất đi cơ hội đi ra nước ngoài du học, còn cướp đi chân trái của anh. Từ sau sự việc ấy, anh từ ánh mặt trời rực rỡ trở thành một ánh trăng tĩnh lặng, thu mình sau lớp áo choàng thật dày cùng cánh cửa phòng đóng chặt mỗi đêm mưa.
Có lẽ, việc Tiểu Tước lao vào xe anh làm anh nhớ đến bản thân của ngày xưa. Thế nên, anh mới thu nhận cô, để cô ở lại bên cạnh, nuôi dưỡng, chăm sóc cho cô. Anh tự ti về sự khiếm khuyết của bản thân, nên anh muốn đem cô nuôi dưỡng thành chú chim vui vẻ, toàn vẹn nhất.
Thế nhưng, từ lúc nào, cảm xúc trong anh đã thay đổi? Có lẽ là thói quen có cô bên cạnh, ngày tháng trôi qua đã không còn buồn tẻ. Có lẽ, là những đêm mưa tự mình an ủi những cơn đau bằng dục vọng có cô, cho dù là cách một cánh cửa cũng khiến cho anh cảm thấy ấm áp, cũng không bị sự tự ti đè nặng.
Tuy vậy, Nghiêm Trọng cảm thấy, một người đàn ông lớn tuổi còn tàn tật như anh không xứng với một cô gái như cô. Cô nên là một chú chim thuộc về một người toàn vẹn, hoàn hảo hơn anh. Vì thế, anh dự định dùng cơ hội lần này rời đi, giải thoát cho cô.
Nhưng, trong đêm mưa ấy, khi bàn tay cô nắm lấy bàn tay anh, khi cô dùng cách thức nguyên thủy nhất, hôn lên cái chân tàn tật của anh, xoa dịu nỗi đau của anh, Nghiêm Trọng biết, anh đã không thể để cho chú chim nhỏ này tự do nữa rồi.
Là cô giam giữ anh hay là anh chiếm lấy cô cũng thế. Chỉ cần bọn họ đều không rời đi, thì thế bóng tối sẽ không còn đến được nơi này thêm lần nào nữa.
***
Cho dù đây chỉ là một bộ truyện ngắn, nhưng có thể mang lại cho tớ rất nhiều cảm xúc. Lối viết của tác giả mang theo màu sắc hiện thực, bao trùm là cảm giác hơi ngột ngạt, thế nhưng trộn lẫn trong đó là hương vị ngọt ngào khi những kẻ lạc lối cuối cùng cũng nắm lấy tay nhau.
Tuyến nhân vật không phức tạp, nhưng mỗi một nhân vật xuất hiện đều có một vai trò nhất định, mang đến sự thống nhất cho tổng thể câu chuyện. Trong câu chuyện này, không có ai hoàn hảo, ai cũng mang trong mình một phần tối tăm.
Đây là câu chuyện về hành trình tìm kiếm hy vọng cùng sự chiếm hữu của những kẻ cô độc. Vì thế, nếu bạn là bánh bèo yêu màu hường và không thích đối mặt với những mặt tối của thế giới, thì nơi đây không dành cho bạn. Nhưng nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện mang nhiều tầng cảm xúc, hòa trộn giữa hiện thực và cảm xúc, thì chúc mừng, đây chính là câu chuyện dành cho bạn.
Hãy đọc để tìm câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi: Ai mới là kẻ chiếm hữu, nhé?
_____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban