Trách Anh Quá Đáng Yêu

Trách Anh Quá Đáng Yêu

Văn án:

 

Sau một thời gian dài, Chung Khả và Dương Tâm Dược đều đã tốt nghiệp Đại học Yến Kinh.

 

Vào một đêm đang mơ màng buồn ngủ, hai người nằm trên giường trò chuyện và nói về việc dạy kèm 1:1 trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Dương Tâm Dược (bóng gió): Lúc đầu, nếu em thực sự không thể đỗ Đại học Yến Kinh, anh có muốn cùng em đến trường đại học khác không?

 

Chung Khả (chả thèm nghĩ ngợi): Không.

 

Dương Tâm Dược (凸-_- #): ……

 

Chung Khả: Em không thể không vào được Đại học Yến Kinh.

 

Dương Tâm Dược: Sao cơ?

 

Chung Khả: Anh là thủ khoa của thành phố. Anh có thể ra điều kiện với văn phòng tuyển sinh.

 

Dương Tâm Dược: …

 

Chung Khả: Anh sẽ nói với họ rằng học bổng có cao tới đâu anh cũng không cần, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.

 

Dương Tâm Dược: Hi hi hi.

 

...

 

Thời thanh xuân, có một mối tình đầu gọi là “Tớ thích cậu, nhưng tớ không hề nhận ra.”

 

Bỗng nhiên đến một ngày, Dương Tâm Dược không biết chính mình là bị thứ gì mê hoặc tâm hồn, thế nhưng cô đã hôn Chung Khả —— hôn người bạn tốt nhất của mình!

 

Thế rồi ít lâu cô mới bất chợt nhận ra rằng, cảm xúc khó gọi tên tựa như lớp cửa sổ mỏng manh che đậy tình cảm mông lung ấy đã có tên là “mối tình đầu”

 

***

 

Dương Tâm Dược là một cô gái hoạt bát, yêu đời và luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Cô có đôi mắt to linh động biết nói, đôi môi đỏ nhếch lên cùng mái tóc ngắn ngang đến vai khiến người ta luôn cảm thấy được vài phần bồng bột, nhiệt huyết và tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân.

 

Với tính cách của mình, cuộc sống của Dương Tâm Dược từ bé đến năm 17 tuổi đều như một bản nhạc tưng bừng của sự sống. Cô được cha mẹ yêu thương cưng chiều, trở thành một vận động viên đấu kiếm nỗ lực đầy tài năng, đổ những giọt mồ hôi trong từng đường đi nhát kiếm trên sàn đấu.

 

Cô có thể tiến vào đội tuyển thanh niên quốc gia, có thể lấy được quán quân toàn quốc, quán quân thi đấu quốc tế. Nhưng tại khoảnh khắc Dương Tâm Dược nằm trên bàn mổ, một lần cứu người, một tai nạn ngoài ý muốn thì cô đã biết bản thân mình cuối cùng phải dừng lại trên con đường này.

 

Bản nhạc rộn ràng trong cuộc sống của Dương Tâm Dược đã đi lệch quỹ đạo. May mắn thay rằng, những cung bậc trên bản nhạc mới lại đem đến cho Dương Tâm Dược một bất ngờ tuyệt đẹp vô ngần - cô gặp được Chung Khả. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

 

Mỗi người đều có một vết sẹo không muốn ai nhìn thấy, từ lần đầu tiên Chung Khả - chàng trai hay thẹn thùng, nhẹ nhàng, sạch sẽ tựa như ánh mắt trời gặp gỡ Dương Tâm Dược, cậu vẫn không muốn trả lời cho cô biết tại sao cậu lại là thí sinh thi lại giống như cô.

 

Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời Chung Khả đều đến một cách tự nhiên: cậu rất yêu thương mẹ của mình, mẹ cậu lúc còn sống là giáo viên toán nên cậu thích toán học, lúc mẹ đi rồi cậu lại thay mẹ chăm sóc hoa viên nhỏ trong vườn, sau khi dốc lòng nuôi trồng sen đá ra Hoa Kiếm*, ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là đưa cho Dương Tâm Dược, bởi vì cậu có ấn tượng tốt với cô…

 

Suốt khoảng thời gian một năm học lại ấy, từ sự ngây ngô đơn thuần, tình anh em đồng chí giữa những người bạn cùng bàn cho đến những giây phút bất chợt rung động đầu đời, Chung Khả dần nhận ra rằng mình thích Dương Tâm Dược, thích cô gái lương thiện, ngỗ nghịch kia mất rồi.

 

Là một học sinh xuất sắc, Chung Khả chưa bao giờ “bị lạc” nhưng Dương Tâm Dược lại giống như là một đề toán học vượt quá khả năng của cậu. Tất cả mọi người đều nói rằng “cậu đã học qua kiến thức này”, nhưng cậu vẫn không thể nào tìm ra lời giải phù hợp cho nó.

 

Chung Khả chỉ biết làm bạn bên cạnh Dương Tâm Dược, chứng kiến tất cả ở cô: sự kiêu ngạo, chật vật và cả lòng dũng cảm. Cậu yên tĩnh lặng lẽ nhưng mỗi lần cô quay đầu lại thì cậu đều đi theo phía sau cô. Cho nên, khi cô quyết định mục tiêu tương lai của mình, khi cô bị đối tượng thầm thích từ chối, ngay cả khi cô gặp nguy hiểm, cậu cũng không rời đi.

 

Dương Tâm Dược là đóa hoa hướng dương sáng ngời trong cuộc đời của Chung Khả, chỉ cần cô cười, bầu trời của cậu liền toả sáng.

 

 

Tình yêu tuổi học trò, giống như là hạt cát nắm ở trong tay nhưng có lẽ từng hạt đều muốn rơi đi theo thời gian.

 

Chung Khả thích Dương Tâm Dược, mãi về sau Dương Tâm Dược mới biết nhưng cô lại chọn cách trốn tránh nó.

 

Giữa thế giới chỉ có đen và trắng của mình, Dương Tâm Dược ngốc nghếch mà không nhận ra rằng cô quý mến Chung Khả, giận dữ khi cậu ấy quan tâm những bạn gái khác không phải vì tình bạn bè đơn thuần mà là vì nhiều thứ cảm xúc hỗn tạp hơn nữa.

 

Trước mặt Chung Khả, Dương Tâm Dược sẽ không có những giây phút ấm áp như phim truyền hình, không thay đổi thành một người khác, không thẹn thùng e ngại, giữa họ chỉ có những câu chuyện cười bất tận. Vì thế, cô nghĩ rằng đó không thể nào là tình yêu.

 

Vì thế, Dương Tâm Dược không định nghĩa được loại tình cảm ấy là gì, nhưng cô lại rất sợ đánh mất nó.

 

 

Giữa tiếng ve kêu đầu hạ, mang theo xao động, khẩn trương cùng thấp thỏm, nước mắt rơi và nụ hôn bất chợt xuất hiện, cuối cùng Dương Tâm Dược cũng hiểu thế nào là thích một người.

 

Là khi hai trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng, hợp thành một khúc nhạc nhẹ mùa thu có tên là mối tình đầu.

 

Dương Tâm Dược và Chung Khả, không còn sợ lời nói chia tay, không còn sợ những khó khăn trắc trở, cùng nắm tay nhau nói chuyện yêu đương dài lâu, trở thành tri kỷ, trở thành bạn đời, trở thành người nhà của nhau. Từ đây và mãi mãi trở về sau.

 

 

“Trách anh quá đáng yêu” của tác giả Mạc Lý đã gợi lại cho mình thật nhiều cảm xúc về tuổi học trò. Đó là tình yêu trong sáng đẹp đẽ của Dương Tâm Dược và Chung Khả, là tình bạn nhí nhố, san sẻ có nhau, là tình cảm gia đình, những mâu thuẫn, áp lực và khó khăn dành cho kì thi quan trọng nhất trong quãng thời gian cắp sách đến trường của mỗi chúng ta.

 

Dương Tâm Dược là một nhân vật mà mình khá thích, cô là điển hình của rất nhiều cô gái của tuổi thiếu thời ấy. Ngây ngô, tinh nghịch lại mang theo chút ngỗ ngược sống động, sẵn sàng cháy hết mình vì đam mê và can đảm sống trọn tuổi trẻ của mình. 

 

Không phải ai cũng có đủ dũng khí để sống như Dương Tâm Dược và cũng không phải ai cũng may mắn để gặp được một Chung Khả trong cuộc đời mình như Dương Tâm Dược. 

 

Nhưng trên hết, qua từng lời văn nhẹ nhàng và đầy ngọt ngào trong “Trách anh quá đáng yêu”, mình hy vọng rằng các bạn cũng có thể như mình, tìm thấy những niềm vui nho nhỏ, nhẹ nhàng hơn cho cuộc sống.

____

 

*: tên một loài sen đá đồng âm với tên bộ môn kiếm đạo.

“ “: Trích từ truyện.

 

Rv: Dương Tú Nữ

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...