Thất Vương gia Tuân Du tài mạo hơn người nên được Hoàng đế hết lòng tin tưởng giao cho nắm binh quyền trong tay, thay vua cha chinh chiến giữ yên bờ cõi. Nhưng cũng vì quá được trọng dụng nên Tuân Du cũng trở thành cái gai trong mắt của các huynh đệ khác, trong đó có Lục vương gia Tuân Tề.
Vì ganh ghét nên Tuân Tề nhiều lần hãm hại thất Hoàng đệ cùng cha khác mẹ với mình. Đặc biệt là trong hội săn bắn, hắn ta đã cố tình thả gấu vào ám sát Hoàng đế và vu oan cho Tuân Du - người chịu trách nhiệm tổ chức và bảo vệ cuộc săn bắn. May mắn thoát chết, nhưng niềm tin của Hoàng đế vào Thất vương không còn được như xưa. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Để đào sâu thêm vào mối nghi kỵ của nhà vua, Tuân Tề còn vu khống Tuân Du thông đồng địch. Trong thời gian Thất Vương gia lãnh binh đi Kinh Châu, hắn ta dựng chuyện tìm thấy bức thư làm chứng trong thư phòng Tuân Du với bút pháp và con dấu không lẫn vào đâu được.
Thất Vương phi - Ân Ly được vương gia muôn phần sủng ái làm sao có thể để phu quân của mình mang tiếng oan, vì thế nàng diện kiến Hoàng thượng và tự mình thể hiện bút pháp giống hệt với Tuân Du để chứng minh cho Hoàng đế biết bút tích có thể sao chép. Nhưng có ngờ được đâu, một lòng minh oan cho chồng lại làm nàng vướng hoạ sát thân.
Tuân Tề vì biết không triệt hạ được Tuân Du nên cố tình đổ oan lên đầu Ân Ly mà Thất Hoàng đệ yêu thương nhất để đục rỗng trái tim của Tuân Du. Nàng vì tội thông địch mà bị ban chết…
Tuân Tề rốt cuộc cũng đoán đúng… Tuân Du trở về biết tin Thất Vương phi mình yêu chiều sủng ái chết thì quả thật sống quãng đời còn lại như cái xác không hồn… Đánh Nam dẹp Bắc chiến tích lẫy lừng nhưng nhất quyết đời này không lấy thêm vợ.
Tuân Du kế thừa vương vị nhưng lại không có con nối dõi, cuối đời truyền ngôi cho cháu rồi nhắm mắt ra đi, chấm dứt một đời hiển hách, nhớ thương, tiếc hận…
Trời tối, rồi trời lại sáng… mở mắt ra, Tuân Du thấy mình vẫn sống… Mất đi người thương, thời gian còn lại là quá dài… Để hắn sống hẳn là một sự giày vò...
Nhưng… chờ đã… hình như có gì đó sai khác…
Tuân Du trùng sinh rồi! Còn quay trở lại thời điểm chưa gặp gỡ Ân Ly…
Cuộc đời cho ta mấy lần được gặp người yêu thật lòng? Cho ta bao cơ hội để tìm lại điều quý giá đã đánh mất? Gặp gỡ là duyên, chia xa là phận, còn đã mất lại tìm thấy nhau hẳn là một cơ may mà không phải ai cũng có thể nắm lấy.
Tuân Du “bày binh bố trận” quyết cưới được người về tay. Nhìn cô gái mình đã từng ngày đêm mong nhớ say ngủ trên giường, hắn lại bắt đầu lo được lo mất.
Tuân Du một lần nữa làm cô gái mười bốn tuổi ấy từ lạ lẫm thành quen thuộc, từ sợ hãi thành yêu thương… Họ lại lao vào nhau, nóng bỏng và nồng nhiệt. Yêu một người, một kiếp là không đủ...
Là của nhau thì lại về bên nhau. Nhưng làm sao Tuân Du có thể chống lại những tác động từ bên ngoài để giữ cho nàng một đời an yên. Khi mà, những người hãm hại họ đời trước không phải chỉ có mình Lục Vương gia Tuân Tề, mà hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một nước cờ trong tay ai đó?
… Một mùa săn bắn nữa lại đến… Liệu câu chuyện có quay trở về cái vòng luẩn quẩn của nó? Liệu Tuân Du có một lần nữa đánh mất Ân Ly hay không? Liệu đời này họ có thể xóa bỏ hối tiếc và bi kịch?
Ông trời cho họ cơ hội gặp lại nhau và nối tiếp tơ duyên đã đứt. Nhưng một người nhất kiến chung tình còn một người ngây thơ như trang giấy trắng. Làm sao Tuân Du lại có thể lần nữa chinh phục cả thể xác lẫn con tim nàng? Và Tuân Du sẽ thay đổi vận mệnh như thế nào, điều gì đang chờ đợi họ khi mà bánh xe lịch sử cũng chuyển động theo hướng khác? Mời các bạn đọc tiếp “Di Châu” để tìm câu trả lời cho mình nhé.
Đây là một bộ truyện H văn có nội hàm, sủng sắc mà theo mình thấy là khá hay. Nam chính thâm tình, nữ chính dù nhỏ tuổi nhưng rất đáng yêu và có chính kiến. Truyện tập trung vào kiếp này, chứ không phải tập trung vào kiếp trước như bài review của mình nên mọi người yên tâm là phần lớn chỉ có ngược độc giả thôi chứ không ngược tâm ngược thân gì cả nhé.
_____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Cre pic: Google/huaban