Hẹn ước

Hẹn ước

#Review
HẸN ƯỚC

Tác giả: Twentine
Thể loại: Hiện đại, nam nữ cường, nam tàn tật, SE
Độ dài: 70 chương, hoàn
-------------

Đã rất lâu rồi tôi mới đọc một câu chuyện có cái kết buồn, nhưng bạn đừng vội lo lắng, cả câu chuyện này tựa như một cuốn sách cũ, trầm lắng, nhẹ nhàng. Không có bốc đồng tuổi trẻ, càng không có đau khổ ngược thân, ngược tâm. Tình yêu của hai nhân vật chính lại càng đặc biệt, cho dù không có sóng gió nhưng đôi khi vẫn làm lòng người thổn thức.

Dương Chiêu làm nghề phục chế những cổ vật xưa cũ. Cô xinh đẹp, độc lập, mạnh mẽ và giàu có. Cuộc sống của cô từ trước tới nay luôn nằm trong sự hoàn hảo tuyệt đối, chỉ trừ có cậu em trai Dương Cẩm Thiên. Cậu ngỗ nghịch, luôn làm những chuyện đi ngược lại giáo dục của nhà họ Dương. Và Dương Chiêu tự cho mình trách nhiệm lớn nhất dìu dắt cậu. Nhưng cô không thể ngờ, chính sự bất tuân của Dương Cẩm Thiên lại là lí do mình gặp anh.

Anh tên Trần Minh Sinh, một tài xế taxi, lại cụt chân phải. Anh là điển hình cho tầng lớp dưới của xã hội. Cuộc sống của hai người dường như ở hai thế giới đối lập. Thế giới của Dương Chiêu bao giờ cũng hào nhoáng và sáng sủa, còn Trần Minh Sinh đã định sẵn trong góc tối tăm, không bao giờ ngẩng đầu lên được.

Bạn có đang thắc mắc, vậy tại sao hai người họ lại yêu nhau? Tôi cũng không biết, có lẽ chính bản thân họ cũng không lí giải được. Tình yêu kì lạ như vậy đấy. Khi anh không mong chờ nó, nó lại bất ngờ tóm chặt lấy trái tim anh. Qua vài lần gặp gỡ, Dương Chiêu mơ hồ lộ ra, dưới vỏ bọc cô gái hoàn hảo là một trái tim ấm áp, quan tâm. Còn Trần Minh Sinh, dưới lớp vỏ xù xì xấu xí là một trái tim nhiệt huyết, một người đàn ông đích thực. Hai người bị cuốn vào những xúc cảm lạ lẫm mà những góc cạnh đối lập mang lại: sự khao khát, dục niệm, nỗi nhớ, niềm đam mê…

Nhưng những người xung quanh không hiểu được điều ấy. Không một ai ủng hộ hai người. Họ chẳng biết rằng, thật ra Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lại là những con người cứng đầu nhất.

“Tay cô rất khô, dường như bàn tay ấy cũng giống con người cô vậy, lạnh lùng, lãnh đạm. Chỉ có duy nhất một tình huống bạn có thể thấy được linh hồn nóng bỏng của cô – đó là bạn cũng phải mở rộng lòng mình. Tương tự loại người như Trần Minh Sinh, trông có vẻ kiên cường không đổ, nhưng thật ra là một cái màn thầu vỏ cứng ruột mềm. Chỉ có kiểu người cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp, không che giấu bất kỳ thứ gì mới có thể kéo anh ra khỏi góc khuất tối tăm, tĩnh lặng. Cô cứu vớt anh vào đêm mưa to gió lớn ấy. Dùng chính bản thân mình. Tuy rằng không ai thấu hiểu, cũng chẳng ai quan tâm.”

“Những mảnh ký ức hỗn độn như trộn lẫn vào nhau, xé tan suy nghĩ của Trần Minh Sinh thành từng mảnh. Những mảnh vỡ vụn nát đó cuối cùng ngưng kết lại vào khoảnh khắc kia. Chúng kết lại thành một hình ảnh.

Tại góc chùa sáng sủa, không bóng người qua lại, một cô gái đang lặng lẽ cúi đầu cầu nguyện trước Bồ Tát.

Trái tim Trần Minh Sinh dần trấn tĩnh lại. Có hay không… Anh nghĩ, có hay không, dù chỉ trong khoảnh khắc, tôi thuộc về chính tôi.

“Dương Chiêu.” Trong căn phòng tối, Trần Minh Sinh cúi đầu khẽ gọi tên cô, “Anh muốn cưới em.”

Thời gian im lặng, núi rừng im lặng, nhưng ba ngàn Bồ Tát tại thế giới này như đang thì thầm bên tai họ.”

Nhưng ông trời luôn đúng lúc giáng những cú đòn nặng nề nhất vào cuộc sống vốn dĩ chẳng bình yên của hai người yêu nhau. Trần Minh Sinh vốn chẳng phải một tài xế taxi thông thường. Trước khi mất chân, anh là một người cảnh sát, có nhiệm vụ xâm nhập và bắt giữ những kẻ buôn bán bất chính trong thế giới ngầm. Ranh giới giữa sự sống và cái chết trong đó quá mong manh. Hai người chẳng thể ngờ được, một chuyến du lịch lại dẫn tới sự chia cách bất đắc dĩ. Trần Minh Sinh phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình, để lại Dương Chiêu và một lời hứa.

Thời gian chầm chậm trôi, nửa năm, một năm, bao lâu nữa Dương Chiêu không nhớ nổi. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Trần Minh Sinh bị thương, vĩnh viễn ra đi, bỏ dở lời hứa. Mọi việc rốt cuộc hoá thành tro bụi. Dương Chiêu mang theo trái tim chắp vá trở về với cuộc sống, cố quên đi một người. Nhưng cô làm thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi bóng ma trong tâm hồn của chính mình.
--------

“Chị quên.”
“Cái gì?” Dương Cẩm Thiên sửng sốt.
“Năm nay, chị quên… Lúc chị đến thì phát hiện anh ấy vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, bộ dạng ấy, không chút thay đổi.”
“Em biết không, khoảnh khắc đó chị có cảm giác, anh ấy đang chờ đợi.”
“Chờ cái gì?”
Chờ thế giới này hoàn toàn lãng quên anh. Dương Chiêu không trả lời.
--------

Dương Chiêu lựa chọn cách buông bỏ cuộc sống của mình, vì cô không muốn quên, cũng không thể quên anh. Cuối cùng, câu chuyện của hai người cũng có được cái kết đẹp nhất.

“Bây giờ, tôi rất vui mừng
Bời vì câu chuyện ngày xưa không ai biết ấy
Cuối cùng đã kết thúc trọn vẹn.”

Tình yêu của Dương Chiêu và Trần Minh Sinh không phải thiên trường địa cửu, không phải đau thấu tâm can. Tình cảm nào rồi cũng sẽ bị khoảng cách xã hội mài mòn. Sẽ thế nào nếu Trần Minh Sinh sống sót, và rồi suốt phần đời còn lại bị hành hạ bởi những di chứng? Sẽ thế nào nếu bắt Dương Chiêu không hoà nhập được vào cái thể giới hỗn loạn của anh? Hai người hạnh phúc ở chỗ, tình yêu giữa họ mãi mãi dừng ở khoảnh khắc đẹp nhất của nó. Đọc truyện, ta buồn vì một mối tình đẹp, nhưng cũng có thể mỉm cười vì ẩn sau những đau khổ vật chất, trái tim con người luôn có sức sống mạnh mẽ nhất.

Văn phong tôi kém cỏi, quả thật không thể nói trọn cảm xúc trong một vài câu. Tôi thích cả hai nhân vật, thích cái cách Twenine xây dựng không khí của truyện: nó luôn mang sắc thái xưa cũ và trầm lắng, như những thứ cổ vật ám màu thời gian. Hãy tìm một cái góc nhỏ, đọc sách và nhâm nhi một ly trà nóng trong những ngày đầu đông, bạn sẽ cảm nhận được cái màu buồn man mác tác giả mang lại.

----------

Review by Huyên Chiêu Nghi
Des by Hoạ Quý Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban


Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Đôi khi người ta cứ mãi hoài vấn vương những ảo ảnh không có thực, mải miết đeo đuổi những thứ hạnh phúc xa vời ngoài kia, mà không hề biết rằng, điều hạnh phúc quý giá nhất lại đang ở ngay bên cạnh.   Thẩm Nhu đã từng...

Bệnh viện phi nhân loại

Bệnh viện phi nhân loại

Ở Khải Minh có bệnh viện cổ Côn Lôn, bệnh nhân chỉ đăng ký ở sảnh Đông. Còn về phía Tây, phần lớn không người nào biết đến, vì nơi đó vốn để khám chữa cho những thứ không phải ‘người’.   Thế kỷ 21 hiện đại, dưới sự cai...

Yêu người say đắm

Yêu người say đắm

“Yêu người say đắm”, đúng như tên truyện, si mê và cuốn hút từ những chương đầu tiên, nhịp truyện rất nhanh đưa người đọc đắm chìm vào mối quan hệ của Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu, một ca sĩ chìm nổi trong showbiz và một ...

Ti mệnh

Ti mệnh

Rồng vốn là một loài thần thú thượng cổ, nhưng chỉ vì một lời tiên đoán rằng sự tồn tại của loài rồng sẽ là một mối nguy hại cho muôn dân mà Thiên giới đã truy sát, cả tộc bị diệt.    Trường Uyên là con ấu long duy nhấ...

Bí ẩn đôi long phượng

Bí ẩn đôi long phượng

Nếu chẳng níu được gió, cứ để gió cuốn đi… (*)   Có một con người cường đại bất kham như thế, tựa làn gió gào quét khắp thảo nguyên. Chàng ấy là Khấu Lẫm. Chàng là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ – một chức quan mang nhiệm vụ bảo ...