"Tôi vẫn luôn giữ em sâu thẳm trong tim mình.
Đã nói sẽ không nghĩ tới em nữa.
Nhưng làm sao có thể ngừng nhớ thương.
Nếu như tình yêu khiến ta ưu phiền như thế.
Vì sao không để tôi được chia sẻ cùng em.
Ngày đêm tôi đều hỏi nhưng sao em vẫn không trả lời.
Muốn hỏi em liệu có đủ can đảm.
Để luôn yêu tôi như lời em nói.
Muốn hỏi em liệu có đủ can đảm.
Để giống như tôi điên cuồng vì yêu.*
Lần đầu tiên Tang Noãn gặp Giải Yến là khi cô cùng anh quay chung một bộ phim về thời dân quốc, lúc đấy cô đang phải quay một cảnh dưới mưa.
Ánh mắt đầu tiên chạm nhau, anh dịu dàng mỉm cười với cô. Tang Noãn cảm thấy anh giống như một đóa hoa tường vi nở rộ vào mùa xuân, dịu dàng mà rực rỡ. Cô nhịn không được mà cảm thán, người này đẹp quá mức cho phép rồi.
Tang Noãn đi về phía đạo diễn, muốn hỏi lần này mình diễn như thế nào thì trên người được phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen.
Cô nói lời cảm ơn với Giải Yến.
Nhưng anh dường như không nghe thấy, chỉ hỏi cô: "Lạnh lắm không?". Thanh âm của chàng trai trong trẻo, sạch sẽ. Nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
Tang Noãn nghĩ đến một câu: Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc.
* * *
Lần đầu tiên Giải Yến gặp Tang Noãn không phải lần đầu như cô vẫn nghĩ mà từ rất lâu về trước rồi.
Khi ấy anh đang bị vây hãm trong địa ngục, muốn kết thúc sinh mạng chính mình. Nhưng trong lúc vô tình lại gặp được Tang Noãn, nụ cười, ánh mắt tươi sáng của cô đã chiếu sáng mọi u tối nơi anh.
Từ đó Giải Yến xem cô trở thành thần linh, thành tín ngưỡng của bản thân, anh nguyện vì cô mà cúi đầu dâng hiến tất thảy. Chỉ mong vị thần này chỉ nhận một tín đồ là anh.
Giải Yến vì Tang Noãn mà bò ra khỏi bóng tối, cất giấu sự khát máu, từng bước nỗ lực muốn độc chiếm vị thần trong tim anh.
Chàng trai mà Tang Noãn cảm thấy ôn nhuận như ngọc đấy chẳng qua chỉ là một lớp vỏ để Giải Yến có thể đến gần cô mà thôi.
* * *
Tang Noãn và Giải Yến giống nhau, họ đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm.
Tang Noãn không phải tiểu thư nhà giàu mà công chúng phỏng đoán, ngược lại, 24 năm cuộc đời cô, hơn phân nửa là cực kì khó khăn.
Cha mẹ cô yêu nhau thời niên thiếu, nhưng gia cảnh lại không môn đăng hộ đối, một người xuất thân gia đình nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một người thì đến từ dòng dõi thư hương.
Tình yêu thuở thiếu niên luôn cuồng nhiệt, mọi khó khăn và trở ngại khi đấy đều không quan trọng. Thế nhưng lâu dần, cuộc sống củi gạo dầu muối đã thổi sạch tình yêu phong hoa tuyết nguyệt ấy. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Về sau, năm thứ hai sau khi cha mẹ ly hôn, cha cô qua đời. Tang Noãn đáng lẽ ra sẽ được mẹ chăm lo.
Thế nhưng người mẹ cùng dòng máu lại tránh cô như tránh tà, chỉ bằng lòng gửi phí nuôi dưỡng mỗi tháng, chứ kiên quyết không chịu mang cô về nuôi.
Là ông nội đã nuôi cô lớn khôn.
Trong buổi phỏng vấn của một tạp chí, Tang Noãn đã được hỏi một câu vì sao lại gia nhập giới giải trí? Khi ấy cô chỉ nói bốn chữ đơn giản: là vì người nhà.
Bởi vì lúc đấy ông nội bị bệnh, cô vì 30 vạn tiền phí trị liệu mà tham gia bộ phim đầu tiên. Đáng tiếc là, 30 vạn đó vẫn không thể níu giữ được người thân duy nhất ở cạnh cô lại nhân gian này.
* * *
Còn Giải Yến, lúc nhỏ cha chính là thần tượng của anh. Thế nhưng vì yêu hận tình thù của mình và vợ, cha anh chuyển nỗi hận đó sang anh, ông ta lạnh nhạt, đánh đập, giam cầm cậu bé Giải Yến trong phòng tối, khiến một chàng trai tốt đẹp đã ngã xuống địa ngục.
Hai con người, hai số phận khác nhau nhưng lại cô đơn, thiếu thốn giống như nhau. Có lẽ ông trời đã rủ lòng thương, bù đắp cho họ một thứ tình cảm khác, để họ có thể gặp được nhau giữa thế giới rộng lớn này.
Nếu nói Tang Noãn là thuốc, là ánh sáng của Giải Yến thì Giải Yến cũng là gia đình, là chốn bình yên của Tang Noãn. Bất kể cô có đi bao xa, anh sẽ vẫn luôn ở chỗ cũ chờ cô.
Giải Yến chính là một tín đồ điên cuồng cố chấp còn Tang Noãn chính là vị thần nguyện cúi đầu vì anh.
“Thân ái là cố chấp cuồng” nghe tên có vẻ là một câu chuyện hơi u ám nhưng tác giả đã xử lý rất khéo, truyện có vui, có buồn nhưng tất cả đang xen, mức độ vừa phải khiến tổng thể trở nên rất nhẹ nhàng.
Tâm lý nhân vật được tác giả đầu tư khai thác tỉ mỉ, diễn biến tâm lý ổn định. Mạch truyện được sắp xếp chặt chẽ, tuy nhiên có một điểm trừ là kết truyện hơi vội.
“Tang Noãn ngồi trong xe Giải Yến, ánh đèn trong xe dịu nhẹ nên dù có lướt điện thoại cũng không lo đau mắt.
Cô dịu dàng đọc lời khen của các fan về nụ cười của Giải Yến: "Anh là sương sớm rơi trên những vì sao, là một thoáng kinh hồng* trong rừng.
Từ đó với em, là nét mày trong tim, nhớ mãi không quên."
Giải Yến kéo mũ xuống, không thể thấy rõ vẻ mặt anh nhưng có thể nghe thấy thanh âm của anh, hẳn là anh đang cười.
Giải Yến dựa vào gần Tang Noãn, hỏi cô: "Câu cuối cùng là gì thế? Anh không nghe rõ."
Cô đọc lại lần nữa: "Từ đó với em, là nét mày trong tim, nhớ mãi không quên."
Giải Yến kéo vành nón thấp hơn nữa, anh dựa vào vai Tang Noãn, thì thầm bên tai cô.
"Với anh, em cũng là nét mày trong tim, nhớ mãi không quên."
"Về sau, nếu muốn thuyết phục anh, em chỉ cần hôn anh là được." Ánh mắt Giải Yến trong veo: "Ở trước mặt em, anh mãi mãi thất bại thảm hại, quân lính tan rã."
Anh dịu dàng vuốt ve bờ môi của cô, lại nói lần nữa: "Anh thật sự rất thích em rất thích em."
"Thích đến nỗi không có em, anh sẽ điên mất.”
____
(*): Trích lời dịch bài hát “Vị ái si cuồng”
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Tiemnhachanh