Quyển Dưỡng

Quyển Dưỡng

#Review
QUYỂN DƯỠNG

Tác giả: Đồi
Thể loại: Đam mỹ, mạt thế, huyễn tưởng không gian, tình hữu độc chung, trướng nhiên nhược thất, ngược luyến tình thâm, BE.
Độ dài : 17 chương + 1 PN
Tình trạng : Đã hoàn.
______________________

Nếu bạn ưa thích đam mỹ kinh dị thần quái, chắc hẳn cái tên Đồi không còn quá xa lạ. Truyện của Đồi đã số đều là cuồng chiếm dục/ si tình công cả, có mấy truyện hơi khó hiểu nhưng đọc rất đã và nếu đủ sức theo thì cảm thấy rất cuốn. Có điều đừng lo lắng, “Quyển dưỡng” không nằm trong số mấy tác phẩm “khó hiểu” đó của Đồi đâu, nên nếu bạn là người không thích dùng não khi đọc truyện (mình thỉnh thoảng cũng thế, lười suy nghĩ lắm :v) thì hãy cứ yên tâm nha.

Bối cảnh truyện là lúc thế giới đang bị đại dịch zombie tàn phá. Ngô Chí gặp zombie ngay ở trường học, mà lúc đó chỉ còn một nhóm người sống. Lúc đang chạy trốn, Ngô Chí gặp Diệp Thanh Linh. Ấn tượng của Ngô Chí về Diệp Thanh Linh rất mờ nhạt. Hắn tuy học cùng lớp với Ngô Chí, nhưng vì sức khỏe không tốt nên nghỉ thường xuyên, cũng ít giao tiếp với bạn bè. Điều khiến Ngô Chí ngạc nhiên là, không ngờ Diệp Thanh Linh lại vì sự sống còn của mình là nhảy xuống chỗ đám zombie đang há mồm chờ con mồi kia, tạo điều kiện cho Ngô Chí rời khỏi đó.

Ngô Chí nghĩ Diệp Thanh Linh chết rồi. Mà Diệp Thanh Linh khoảnh khắc nhảy xuống dưới cùng với đám zombie kia, cũng nghĩ mình chết rồi.

Nhưng giống như có kì tích xảy ra, Diệp Thanh Linh không chết. Thậm chí lúc Ngô Chí bị chị gái đã hóa thành zombie của mình cắn, hắn lại một lần nữa xuất hiện, cứu vớt Ngô Chí.

Lúc này, quá trình “quyển dưỡng” bắt đầu.



Ngô Chí tỉnh lại, thấy mình ở một nơi xa lạ, không có ai khác ngoài Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh nói, thế giới không còn ai nữa, chỉ sót lại hai người bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, cả đời họ chỉ có thể ở trong tòa nhà ấy.

Diệp Thanh Linh đã an bài ổn thỏa mọi thứ. Lúc Ngô Chí tỉnh lại, kho thức ăn, sách báo, phòng trò chơi… đều đầy đủ. Nếu như không phải đại dịch zombie vẫn đang hoành hành ngoài kia, họ thật giống như là đang đi nghỉ dưỡng.

Diệp Thanh Linh ân cần chăm sóc Ngô Chí, Ngô Chí không cảm thấy có gì không đúng.

Diệp Thanh Linh quan tâm Ngô Chí, Ngô Chí lại chẳng hề phát hiện ra.

Cho đến một ngày kia, khi Ngô Chí tình cờ tìm thấy nhật ký của Diệp Thanh Linh mới hiểu được, thì ra người này lại thích mình nhiều năm như thế.

Thậm chí tình yêu này không chỉ có cô chấp mà còn có cả điên cuồng.
________

XXXX năm X tháng XX ngày

Hôm nay hình như hắn ngủ quên, lúc chạy tới vẻ mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, tóc cũng vểnh lên, thực đáng yêu. Ta luôn luôn bắt chính mình kiềm chế lực khiến người ta cho rằng ta rất kiêu ngạo, nhưng gặp mặt hắn dường như lúc nào cũng không đủ, tựa như bây giờ, ta không biết bỏ đi bao nhiêu thứ tình cảm dư thừa mới có thể khống chế được chính mình không đến chạm vào hắn. Ta bắt đầu cảm thấy ghen ghét, vẻ mặt đáng yêu như vậy của hắn như thế nào lại lộ ra trước mặt những người khác? Ta thực mâu thuẫn, ta hy vọng hắn có thể biết tự giác một chút, không cần luôn luôn ở trước mặt người lạ lộ ra bộ dáng làm cho người ta có cơ hội lợi dụng sơ hở, nhưng cũng hy vọng hắn vẫn có thể tiếp tục như vậy, bởi vì ta đối với hắn mà nói, ngay cả được coi là “Đồng học” cũng rất khó đi. . . . . .



XXXX năm X tháng XX ngày

Ta không nghĩ rằng ta còn có thể sống mà viết đến trang nhật kí này, ta phi thường rõ ràng ánh mắt bọn họ nhìn ta là ánh mắt dành cho người sắp chết đi, tràn đầy sự thương hại, mà bây giờ đáy mắt bọn họ ngoài “Đây là kỳ tích” thì chính là đắc ý “Ta chứng kiến kỳ tích này” , sau đó lập tức hội biến thành thương xót cùng đồng cảm, thực nhàm chán.

Đúng vậy, ta vẫn đang chiến đấu với tử thần. Vừa mới một giây trước, ta cho rằng ta sẽ chết đi, nhưng ta vẫn giãy dụa mà sống lại. Bởi vì ta không muốn chết. Ta không muốn chết ta không muốn chết ta không muốn chết. . . . . . (viết kín ba trang ). . . . . . Ta không muốn chết. Chết rồi thì không thể nhìn thấy hắn nữa, chết rồi thì không thể nghe được tiếng hắn nói, chết rồi thì không thể hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, chết rồi thì không thể đi theo hắn, chết rồi thì không thể trộm thu thập thứ gì đó của hắn, nếu ta chết — hắn sẽ quên đi ta (có vệt nước mờ).

Vậy nên ta không muốn chết, ta không thể chết được, ta còn nghĩ muốn dùng đôi mắt này ngắm nhìn nụ cười của hắn, dùng tai nghe lời hắn nói, dùng mũi hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, dùng miệng nhẩm kỹ tên của hắn, ta không muốn mất hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ là của ta.

Quá khứ coi thường mạng sống của mình, ta thật ngu xuẩn. Ta muốn hắn, thật sự hảo muốn hắn, muốn cùng hắn hòa làm một. Ta luyến tiếc hắn a, rất luyến tiếc hắn . Ta không hy vọng xa vời có thể có được hắn, ta chỉ muốn sống , chỉ cần sống là có thể nhìn thấy hắn. . . . . .

. . . . . .

XXXX năm X tháng XX ngày

Cuối cùng cũng được xuất viện, nhưng là bởi vì bọn họ làm việc rất năng suất, chờ lúc ta đến được trường học thì đã muốn tan trường. Lớp học chỉ còn lại trực nhật sinh đang xóa bảng, ta không tin vào mắt mình, ta thấy tên ta cùng tên hắn được viết lên bảng. Đó là danh sách học sinh phải trực nhật ngày mai, bình thường là hai học sinh cùng làm, tên của hắn cách tên ta khá xa, ít có cơ hội trực nhật cùng nhau. Nghe trực nhật sinh kia nói người trực nhật cùng ta đang bệnh, cùng hắn đổi một lần. Ta thực sự xấu, ta thậm chí bắt đầu cầu khẩn cho những người trực nhật cùng ta mắc bệnh.

Ta là cỡ nào thích hắn a, thích đến nỗi chỉ cần tên hai người viết cùng một chỗ liền thỏa mãn sắp chết đi. Ta bảo trực nhật sinh kia đi về, sau đó một mình ở trong lớp học, đem bảng lau thực sạch sẽ, tỉ mỉ, cầm bút chính tay viết tên của ta cùng hắn:

Ngô Chí, Diệp Thanh Linh.

Cạnh tên của hai người ta vẽ một cái khung, ta thỏa mãn nhìn thấy hai cái tên bị giam cùng một chỗ, xém chút nữa rơi lệ.

Ngô Chí, Diệp Thanh Linh, Ngô Chí, Diệp Thanh Linh…

Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, biết không? Trên đời này có một người tên Diệp Thanh Linh, thích hắn sắp chết đi.

__________

Tiểu công trong truyện của Đồi lúc nào cũng khiến người ta vừa sợ vừa thương như vậy đó. Nếu như mạt thế không xảy đến, có lẽ Diệp Thanh Linh vĩnh viễn không thổ lộ được với Ngô Chí, cũng chỉ có thể âm thầm đứng đằng sau ngắm nhìn Ngô Chí. Mà Ngô Chí có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi nơi mà bọn họ được gọi là “đồng học” kia, đi con đường của riêng mình…

Vì thế ngay khi có cơ hội, Diệp Thanh Linh tìm cách buộc Ngô Chí phải ở cùng một chỗ với mình. Như là để bọn họ ở tầng cao nhất, phá hủy toàn bộ tầng dưới của tòa nhà, khiến nơi đó “trong bất xuất, ngoại bất nhập”, gạt Ngô Chí rằng làm vậy để zombie không lên đây được. Ngô Chí sợ zombie, lại không biết Diệp Thanh Linh chính là người bị nhiễm virus mạnh nhất, các zombie khác còn phải sợ hắn, làm gì có chuyện hắn phải chạy trốn cơ chứ?

Sau này Ngô Chí biết, nhưng cũng không rời khỏi Diệp Thanh Linh. Bọn họ có lẽ cứ như vậy sống với nhau vĩnh viễn… tương lai đó tươi đẹp biết bao. Nhưng mà Ngô Chí cuối cùng vẫn chỉ là con người. Năm tháng qua đi, Diệp Thanh Linh vẫn vậy, nhưng Ngô Chí dần dần già đi.

Để níu giữ Ngô Chí, Diệp Thanh Linh từng nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như đưa virus vào cơ thể Ngô Chí. Thế nhưng Ngô Chí quá yếu, chỉ cần virus đi vào, cơ thể sẽ thối rữa, sẽ triệt để mất đi ý thức, không thể tỉnh táo như Diệp Thanh Linh. Vì thế Diệp Thanh Linh nghĩ tới một biện pháp cực đoan hơn: thay toàn bộ cơ thể của Ngô Chí.

_____________________

“Gan của ta không còn dùng được, hắn thay; đường ruột của ta bị nhiễm trùng; hắn thay; chân phải bị phong thấp; hắn thay; đôi mắt của ta bị lão hóa, hắn thay; Trái tim của ta tê liệt, hắn thay. . . . . . Hắc hắc, tiếp đó cột sống của ta cũng bại liệt, hắn sau đó đem tất cả bộ phận từ dưới cổ ta chặt đứt thay đổi — không, nói như này dễ hiểu hơn, hắn cắt đầu ta xuống, sau đó lắp lên một cái thân thể mới ha ha ha. . . . . .” Ngô Chí ngồi ở xe lăn bụm mặt cười to: “Ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng được, khi ta bị hắn ôm vào một căn phòng mà xung quanh tất cả đều là ống thủy tinh, nhìn vào trong đó một khối lại một khối ‘ Ngô Chí ’ đang nổi lơ lửng khi đó cảm giác như thế nào! Hắn nói cho ta biết, con mẹ nó hắn nói cho ta biết: Kia toàn bộ đều là nhân bản của ta, là vật liệu dự trữ cho thân thể ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì hắn còn có thể tiếp tục làm thêm!”

Ngô Chí bị trói trên bàn mổ giẫy giụa: đừng làm! Mẹ nó Diệp Thanh Linh ngươi dừng tay cho lão tử! Ngươi đây là xúc phạm ta ! Ngươi điên rồi sao —

Người nọ đứng trong bóng tối, mím môi, lộ ra một cỗ quật cường điên cuồng ý tứ hàm xúc: bất kể có phải dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ để cậu sống sót.”

_________________________________

Nhưng mà bất chấp mọi nỗ lực của Diệp Thanh Linh, cuối cùng Ngô Chí chết. Hắn không cứu được Ngô Chí, bản thân lại phải chịu đựng sự bất tử cô độc đến cùng cực.

_________________________________

“Ngô Chí, gió nổi lên rồi.”

Phốc, Diệp Thanh Linh cậu lại biến thành một con chim hình người phốc ha ha ha. . . . . .

“Lạnh không?”

Tôi cũng bị cậu gói thành bánh chưng rồi!

Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa tới.

“Mặc vào.”

. . . . . . Diệp Thanh Linh cậu nghe không hiểu tiếng người a!

“Tôi rất sợ, Ngô Chí, tôi không bao giờ ….muốn nhìn thấy cậu không còn độ ấm nữa.”

. . . . . . Được! Con mẹ nó cậu sẽ giả bộ đáng thương! Tôi con mẹ nó liền ăn cậu ngay tại đây.

“Cậu đã đã đáp ứng tôi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn khẽ cười: “Chúng ta lại vĩnh viễn cùng một chỗ.”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo Diệp Thanh Linh tóc đen nhẹ nhàng, chúng nhìn chăm chú vào chiếc xe lăn trống rỗng chỉ có một kiện áo khoác vắt ở phía trên, thở dài mà lướt qua.”

__________________

Khi đọc “Quyển dưỡng”, có lẽ bạn sẽ cảm thấy Diệp Thanh Linh biến thái, quá điên cuồng (thậm chí Diệp Thanh Linh vì không muốn tách rời Ngô Chí mà đã ăn luôn cơ thể của cậu) . Nhưng mà đồng thời cũng có thể cảm thấy hắn rất tội nghiệp. Diệp Thanh Linh chỉ cần Ngô Chí mà thôi, mà cuối cùng cũng không thể giữ Ngô Chí lại.

Nếu bạn hỏi mình có hài lòng về “Quyển dưỡng” không, mình sẽ thành thực trả lời là có. Với một đứa vừa M vừa thích đọc si tình độc chiếm công vừa ưa ngược như mình thì “Quyển dưỡng” đáp ứng đầy đủ các yếu tố đó. Nếu có gì chưa vừa ý, theo cá nhân mình, chỉ có cách xưng hô của nhân vật. Trong bản edit, editor để hai người xưng “tôi” - “cậu”, mà mình thì lại thích “anh” - “em”, “tôi” - “em” hơn, nghe nó tình hơn khá nhiều. Nhưng nói chung lại, mình vẫn khá vừa ý với tác phẩm này. Nếu bạn muốn thử khẩu vị mới, có thể đọc thử “Quyển dưỡng” xem sao. Văn của Đồi có phong cách rất riêng, có lẽ sẽ đáp ứng được những bạn khẩu vị nặng đấy. :D

Review by #Ám Dung Hoa
Bìa: #Hy Tần

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Đôi khi người ta cứ mãi hoài vấn vương những ảo ảnh không có thực, mải miết đeo đuổi những thứ hạnh phúc xa vời ngoài kia, mà không hề biết rằng, điều hạnh phúc quý giá nhất lại đang ở ngay bên cạnh.   Thẩm Nhu đã từng...

Mùa xuân khát khao làm anh đào nở rộ

Mùa xuân khát khao làm anh đào nở rộ

Đối với Nguyễn Viên Viên, lần đầu tiên gặp Tưởng Từ là ở quán bida. Phim SEX XXX    Chàng trai ấy kiêu ngạo, xuất chúng và rất đỗi tỏa sáng. Trước khi rời đi, anh để lại cho cô duy nhất một câu “Tưởng Từ. Đây là tên c...

Hôm nay cũng phải nói chia tay với bạn trai

Hôm nay cũng phải nói chia tay với bạn trai

Đây là câu chuyện giữa một cô nàng suốt ngày muốn chia tay với bạn trai nhưng bất thành và anh bạn trai luôn đau đầu nghĩ cách làm sao để cô ấy thôi nói lời chia tay v   Nghe có vẻ ngược tâm và rối rắm nhỉ, nhưng đừng...