Sát phá lang

Sát phá lang

Trong giấc mộng thuở niên thiếu mà Trường Canh từng mơ ngày ấy, hắn mơ thấy xung quanh là tuyết phủ lạnh lẽo, trời đất mịt mù, trong tiếng gió ào ào còn lẫn cả tiếng gầm gừ của đàn sói. Trường Canh một thân một mình chống chọi với bầy sói, y như trước nay hắn vẫn một thân một mình gắng sức mà sống giữa cõi đời này; nhưng lần ấy, rốt cuộc có một người xuất hiện.

 

Người ấy mặc áo trắng, trên người thoảng mùi thuốc, bế hắn trong lòng, giúp hắn chắn gió tránh tuyết, cứu thoát hắn khỏi lưỡi hái của tử thần.

 

Thiếu niên Trường Canh đã gặp nghĩa phụ Cố Quân của mình như thế. 

 

Trường Canh không phải là một đứa trẻ có tuổi thơ hạnh phúc. Từ nhỏ đã bị người mẹ hờ đối đãi cay nghiệt, chưa khi nào được hưởng cảnh gia đình ấm êm, hoàn cảnh như vậy đã buộc hắn tự gột đi hết thảy những sự thơ ngây, hồn nhiên của một đứa trẻ từ rất sớm. 

 

Cái vươn tay cứu mạng của Cố Quân vào ngày tuyết năm ấy, bất tri bất giác in vào lòng Trường Canh một vết son, để rồi theo thời gian, dáng hình của Cố Quân theo hắn rong ruổi qua bao nhiêu năm tháng, nhập vào cốt tuỷ là thương nhớ dạt dào, khiến hắn khao khát sống và muốn trở nên mạnh mẽ. 

 

Từ một đứa nhỏ có tuổi thơ bất hạnh, gặp được Cố Quân ở Nhạn Hồi năm ấy, đến Nhạn Bắc vương mang dòng máu hoàng tộc, rồi thành Hoàng đế gánh trên vai cả giang sơn xã tắc, trách nhiệm của Trường Canh cứ ngày một nhiều thêm, ngày một nặng nề, thế nhưng lúc này Trường Canh đã có mục tiêu để sống và cố gắng. Hắn muốn bảo vệ Cố Quân. 

 

Tình cảm của Trường Canh lúc nồng nhiệt, lúc lại tỉ mẩn, dè dặt, bởi mặc cảm từ nhỏ, hắn luôn nghĩ mình là đứa trẻ không ai yêu, hơn nữa lúc này Cố Quân là nghĩa phụ của hắn. Luân thường đạo lý và sự tự ti khiến Trường Canh tự giày vò bản thân rất nhiều lần.

 

“Từ nhỏ con đã là đứa trẻ cha không thương, mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra chưa từng có ai thương yêu con, thế là dần dần con liền nảy sinh vài suy nghĩ không nên có.”

 

“Con sẵn lòng làm tất cả vì người. Nếu như người thấy con phiền quá, con sẽ không làm phiền người nữa, mà giả như người muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng đảm bảo sẽ không vượt qua giới hạn này.”

 

Kì thực ban đầu, đối với Cố Quân mà nói, Trường Canh chỉ là đứa trẻ mình cứu về, gọi mình một tiếng “nghĩa phụ”, xưng thêm tiếng “con”, ngày sau y già yếu rồi chết, nó có thể sẽ là người lo liệu tang ma cho y mà thôi. Thứ ràng buộc Cố Quân và Trường Canh là mối quan hệ cha nuôi - con nuôi như thế, nhưng Cố Quân đối xử với Trường Canh, trước nay đều vẫn rất thật lòng, chỉ là tình cảm ban đầu của Cố Quân, lại không giống với thứ tình cảm moi tim móc phổi mà Trường Canh dành cho y.

 

Khi Trường Canh gặp Cố Quân, hai mắt y đã mù, tai cũng nghễnh ngãng, y sống với một cái tên khác, giấu kín thân phận thật là Đại tướng quân của Huyền Thiết doanh danh chấn thiên hạ, mồm miệng lúc nào cũng có vẻ tưng tửng, vô tâm. Nhưng sau vỏ bọc tưng tửng, vô tâm ấy là một con người đã trải qua bao trận chiến, nếm đủ cay đắng ngàn khổ, gồng mình lớn lên thật mau. Những đứa trẻ khác nhà quan lớn lên trong nhung lụa áo ấm, Cố Quân lại trưởng thành cùng thao trường binh giáp. 

 

Rồi về sau, người nhà mất hết, Cố Quân không chỉ phải chỉ huy Huyền Thiết doanh mà còn phải gánh trên vai an nguy của vạn vạn người dân. Y trúng độc, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, nhưng không thể thoái lui bỏ mặc tất cả mà ngược lại, càng phải cố gắng hơn vạn phần, không thể để ai biết Đại soái dũng mãnh đã trúng độc, bởi trên chiến trường, thắng là sống, bại là chết. 

 

Cuộc đời Cố Quân gắn liền với giang sơn Đại Lương, với chiến trường sinh ly tử biệt. Mình cảm giác Cố Quân rất hiếm khi thật sự được sống cho chính mình. Y gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tình cảm và kỳ vọng, mà một người khi phải gánh vác nhiều thứ đến vậy, việc được hạnh phúc nào có giản đơn như người thường?

 

Cố Quân và Trường Canh, hai con người, hai cuộc đời, gặp gỡ nhau, và rồi trở thành nơi để dựa vào cho đối phương. Trường Canh vẫn luôn nghĩ Cố Quân là người đã cứu rỗi mình, nhưng mình nghĩ,  thật ra theo một khía cạnh nào đó, Trường Canh cũng đã cứu rỗi Cố Quân, hai người cứu rỗi lẫn nhau, bằng tình yêu sâu sắc, bền bỉ của bản thân. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

Tình yêu của Cố Quân và Trường Canh giống như một mạch nước trong trẻo, yên lặng chảy quanh, không phát ra tiếng động, nhưng lại có sức mạnh thấm tới tận cõi lòng sâu kín nhất trong lòng người. Tình yêu của Cố Quân và Trường Canh, là tình yêu vượt qua muôn trùng khói lửa, vượt qua chiến loạn, vượt qua khoảng cách đằng đẵng người ở nơi kinh thành, ta nơi ải biên quan. 

 

Trường Canh vì Cố Quân, vì dân chúng mà dốc lòng bảo vệ, chấn hưng giang sơn xã tắc; Cố Quân vì Trường Canh mà rong ruổi một quãng đường dài, thổ lộ lời rằng nếu Trường Canh có mệnh hệ gì, y cũng không còn sức để yêu ai khác nữa. Y là Đại tướng quân vang danh thiên hạ, sức rộng đủ để dẹp yên nam bắc, nhưng lại không còn sức để yêu ai ngoài Trường Canh, Mà Trường Canh, hắn cũng rất thẳng thắn với tình cảm của mình dành cho Cố Quân.

 

“Nếu người thua, con cùng người thành tội nhân thiên cổ người đời bêu danh, nếu người chết, con tuẫn táng cùng người.”

 

 

“Ta muốn có một ngày quốc gia hưng thịnh, bách tính an vui, bốn bề yên ổn, tướng quân của ta cũng không còn phải tử thủ biên quan.”

 

***

 

“Sát phá lang” lấy bối cảnh thời xưa, nhưng lại không hẳn là thời xưa. Tại đây có sự xuất hiện của máy móc, vũ khí nóng, tử lưu kim…, lại càng tăng thêm sự hào hùng, bi tráng và khắc nghiệt cho câu chuyện. Đó là một thế giới vừa lạ mà lại vừa quen, được Priest xây dựng một cách tinh tế và khéo léo. Truyện lớp lang chặt chẽ, hầu như không có tình tiết dư thừa nào.

 

Ngoài hai nhân vật chính Cố Quân và Trường Canh, những nhân vật phụ khác cũng được tác giả xây dựng rất chăm chút, tỉ mỉ, mỗi người là một tiểu thế giới mang những tính cách, suy nghĩ và lý tưởng khác nhau. 

 

Mình thích cách Cố Quân và Trường Canh yêu nhau, tình yêu của họ chân thành, sâu sắc biết chừng nào. Đọc những lời mà cả hai nói với nhau, mình mềm hết cả lòng vì sự thâm tình trong ấy. Như câu Trường Canh từng nói với Cố Quân, “Nếu ta sinh sớm hơn hai mươi năm thì sẽ trộm ẵm người đi, đặt trong gấm vóc nhung lụa mà nuôi lớn.”

 

Tóm lại, “Sát phá lang” là một câu chuyện hay. Nếu bạn thích đọc truyện quyền mưu sách lược mà lại có cả tình yêu khiến người ta ngưỡng mộ, thổn thức, thì mình đề cử “Sát phá lang” nhé. ^^

____

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^

Cre pic: Google/huaban

Nguồn chuyển ngữ: Ám Tần


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...