Trong mắt mọi người, Ân Dao vừa đáng thương vừa đáng ngưỡng mộ. Đáng thương là bởi vì cô sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc nhưng không được hoan nghênh. Mẹ mất sớm, gửi gắm tuổi thanh xuân vào một mối tình thanh mai trúc mã, nhưng cuối cùng lại bị đánh bại bởi vấn đề muôn thuở của hào môn: hôn nhân thương mại.
Đáng ngưỡng mộ là bởi vì, năm 14 tuổi cô đã dứt khoát rời khỏi gia đình đó, bỏ lại tất cả mọi thứ, cả thân phận và những ràng buộc vô nghĩa. Và bởi vì, khi phát hiện người đàn ông chiếm trọn thanh xuân của cô lừa dối mình, Ân Dao chia tay không một chút do dự.
Ba năm sau ngày đó, cô sống đúng như bản thân mình mong muốn. Là một nhiếp ảnh gia tài năng xinh đẹp, làm việc hết mình, vui chơi cũng hết sức. Vì cơ duyên nghề nghiệp, cô gặp được một người mẫu trẻ trung tràn đầy năng lượng, Chu Thúc. Trước mặt mọi người, đó là người đàn ông bên cạnh cô, nhưng anh lại không phải nam chính.
Một năm quen nhau, Ân Dao tạo cho cậu ta rất nhiều cơ hội phát triển nghề nghiệp, nhưng lại chưa từng cho cậu ta cơ hội phát triển mối quan hệ với mình. Không đụng chạm, không gần gũi, chỉ là một người có thể giúp cô an toàn về nhà mỗi khi cô muốn mượn rượu quên sầu.
Đúng vậy, cô vẫn còn rất buồn, vì người đàn ông bội bạc đó. Nhưng buồn không có nghĩa là sẽ tha thứ hay còn hy vọng, chỉ là chút cảm xúc không cam lòng khi nghe tin anh ta kết hôn mà thôi. Thế rồi, Ân Dao đâu thể ngờ được, chút cảm xúc khiến cô không có chỗ trốn ấy, lại dẫn dắt cô đến với một người hoàn toàn xa lạ, Tiêu Việt.
Thật ra cũng không hẳn là xa lạ, bởi vì Tiêu Việt là bạn cùng phòng với Chu Thúc, chỉ là Ân Dao chưa bao giờ gặp mặt mà thôi. Sau khi kết thúc với Chu Thúc, cô cũng không nghĩ sẽ còn bất cứ dây dưa nào với cậu ta, ấy vậy mà, chỉ một lần tình cờ, Chu Thúc lại bất đắc dĩ trở thành cầu nối.
Ân Dao ấn tượng rất mạnh với Tiêu Việt. Khi ấy anh còn chưa lên được đội ngũ diễn viên hạng 3, nhưng với con mắt đậm chất nghề nghiệp của Ân Dao, Tiêu Việt “cực kỳ đẹp". Cũng chính vì chữ “đẹp" này, khiến Ân Dao hứng thú với anh.
Một cô gái làm nghề nhiếp ảnh, tiếp xúc với giới giải trí quá nhiều, phần nào sẽ có sự phóng khoáng trong tính cách. Thế nên, Ân Dao nửa đùa nửa thật, từ từ tiếp cận Tiêu Việt. Ban đầu là tình cờ, rồi sau đó được Ân Dao sắp xếp thêm vài lần “tình cờ", thế là quen nhau.
Thế nhưng, quen nhau ở đây cũng chỉ dừng lại ở việc Ân Dao thỉnh thoảng nhờ anh đưa đón khi không thể tự lái xe, hoặc sẽ ăn nhờ ở đậu nếu không còn chỗ để đi, giống đêm hôm ấy. Bản thân Tiêu Việt không hề biết mình đã trở thành một “bến đỗ" cho ai đó mỗi khi mỏi mệt, anh giúp đỡ cô trong sự bất đắc dĩ, nhưng không thể ngăn cản cảm xúc khác lạ mỗi khi đến gần cô.
Thế rồi, hai con người trầm tĩnh lặng lẽ, ngoài lạnh trong nóng, vừa đẹp vừa giỏi, cứ như vậy xích lại gần nhau. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
“Tôi biết sáng sớm hôm nay đã hôn anh, anh không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?”
Tiêu Việt yên lặng nhìn cô rất lâu, sau đó không nói lời nào kéo cô lại gần rồi áp môi xuống.
Cho đến khi Ân Dao sắp hết không khí, anh mới buông ra, nhìn sâu vào mắt cô và nói: “Em muốn tôi chịu trách nhiệm không?”
Họ cứ như vậy mà đến với nhau, bình dị giản đơn. Tuy rằng Tiêu Việt là người của giới giải trí phức tạp, nhưng chính vì anh tự mình chọn một lối đi riêng, không để mình vướng vào những rắc rối đó cho nên khi ở bên cạnh Ân Dao, anh thật sự là trong sạch.
Vì tính chất công việc của cả hai, cho nên họ vô cùng quý trọng những khoảnh khắc hiếm hoi ở cạnh nhau. Có lúc là cô đến phim trường thăm anh, có lúc là anh đợi cô hàng giờ dưới studio, cũng có lúc chỉ là một bữa cơm ngắn ngủi trong chuyến công tác. Mọi chuyện cứ bình yên như vậy cho đến ngày, người đàn ông bội bạc kia ly hôn.
Nhưng đây cũng chỉ là mồi lửa mà thôi. Mâu thuẫn giữa Ân Dao và Tiêu Việt không đến từ người đàn ông đó, mà từ chính bản thân hai người họ.
Tiêu Việt đã từng thấy cô khổ sở vì người đó như thế nào, cũng từng chứng kiến mối quan hệ giữa cô và Chu Thúc, cho nên anh cảm thấy đoạn tình cảm này không chân thật, cũng không an toàn. Còn Ân Dao, cô xác định rõ ràng tình cảm của cô dành cho Tiêu Việt, cũng khẳng định phần tình cảm thanh xuân kia đã kết thúc, nhưng đứng trước sự nghi ngờ của Tiêu Việt, cô đã không nói thật lòng mình.
Kết cục đương nhiên là không vui vẻ. Ai về việc nấy, cùng nhau xem như chưa từng có quãng thời gian ấm áp hạnh phúc đó, nhưng làm sao có thể? Không phải người tốt nhất, nhưng là người thích hợp nhất, sao có thể cứ như vậy mà buông bỏ?
Trải qua một khoảng thời gian tự dày vò và ép buộc bản thân, cuối cùng tình yêu đã lớn đến nỗi mà cả hai người đều không ngờ tới. Thế rồi, lại quay về thời điểm bắt đầu, vờ là vô tình, mà dường như là cố ý, hai người họ lại về bên nhau.
Ân Dao vẫn thế, xinh đẹp quyến rũ, tài năng và phóng khoáng, nhưng đã chịu làm một người phụ nữ dịu dàng nép vào lòng anh. Tiêu Việt vẫn thế, nghiêm túc cương nghị, dẫu đã thành công trong sự nghiệp, gặp nhiều cám dỗ cũng vẫn một lòng hướng về cô.
Họ dành cho nhau những tình cảm chân thật nhất, bình thường nhất, nhưng cũng đặc biệt nhất. Họ hạnh phúc trong sự chứng kiến của những người bạn tốt, những người cũ đã từng bước qua nhau, trong sự quan tâm của người thân còn sót lại,...
Câu chuyện kết thúc không phải hoàn mỹ cho tất cả, có những vấn đề chưa được giải quyết, thân phận của cô, sự nghiệp của anh, những rắc rối có thể xảy đến khi đã nổi tiếng,... nhưng đây chẳng phải là cuộc sống thực tế sao? Chẳng có gì là hoàn hảo cả, chỉ là chúng ta đều phải bước tiếp, nhưng tìm được một người cùng chia sẻ buồn vui trên con đường ấy, bản thân điều đó đã là trọn vẹn rồi.
_____
“ “: Trích từ truyện
Review by #Lâm Thái Y
Bìa: #Huỳnh Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban