Trong một lần khi đi qua cầu vượt, Chương Linh không cẩn thận đụng phải một bà lão, trong tay bà lão lúc này còn đang cầm một túi quả cam, một quả cam trong túi vì lực va chạm mà nhanh như chớp lăn ra khỏi túi rơi xuống bậc cầu thang, khi Chương Linh chạy nhanh xuống nhặt, quả cam đã bị một thiếu niên trông rất giống lưu manh vừa đen vừa gầy nhặt mất.
Chương Linh và tên thiếu niên lưu manh này giằng co, hắn không chịu trả lại quả cam, còn châm chọc mỉa mai làm Chương Linh tức đến muốn khóc.
Lúc này, học trưởng Kiều Gia Đồng vô tình đi ngang qua, thấy chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ, đánh bại tên lưu manh, giúp Chương Linh lấy lại quả cảm trả cho bà lão khi nãy.
Từ đây, Chương Linh bắt đầu có ấn tượng tốt về Kiều Gia Đống, một chuyện tình thanh xuân lãng mạn lại chuẩn bị mở màn sao?
…
Tưởng Uân sinh sống và lớn lên ở Viên gia thôn, một khu tập thể nhỏ nghèo nàn với vô số những thành phần phức tạp tụ tập.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn từ những ngôi nhà trong Viên gia thôn sẽ bắt đầu leo lắt chiếu sáng con hẻm chật hẹp nhưng đông đúc kia, từ con hẻm hẹp đó phát ra đủ loại âm thanh ồn ào tạp nham: tiếng TV, tiếng mạt chược, tiếng mèo kêu chó sủa, tiếng vợ chồng cãi vã, đánh nhau, tiếng mắng con nít chí chóe… vang vọng khắp cả Viên gia thôn.
Loại không khí ồn ào náo nhiệt này, Tưởng Uân khó có thể lý giải nhưng cũng đã dần quen thuộc và dung nhập.
Tưởng Uân rất ít khi nghĩ đến tương lai, một kẻ không cha mẹ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm như cậu thường không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến con đường về sau. Mà có lẽ cũng sẽ như bà nội cậu hay nói, nhà của bọn họ vẫn sẽ luôn ở Viên gia thôn, ở trong khu hẻm nhỏ phức tạp này rồi cậu sẽ trở thành một người sửa xe, một người phục vụ hoặc tích góp mở sạp báo nhỏ để sống qua hết kiếp người ở nơi đây.
Tưởng Uân không bi quan, cũng chẳng hơi đâu mà than trời trách đất, cậu như cây cỏ dại, cứ ngoan cường mà sống tiếp, ngoan cường mà vật lộn với cuộc sống mưu sinh hàng ngày.
Nhưng trong mảng màu cuộc đời buồn tẻ và vất vả ấy, Tưởng Uân luôn cất giấu một sắc màu ấm áp và tươi đẹp nhất mà cậu từng gặp, đó là Chương Linh.
Lần đầu tiên gặp Chương Linh, là khi cả cô và cậu đều chỉ là những đứa trẻ mới hơn 9 tuổi.
Khi ấy, Tưởng Uân tham gia chuyến dã ngoại do nhà trường tổ chức, trước đó cậu chưa từng tham gia những hoạt động như vậy, bà nội cũng không biết phải chuẩn bị những thứ gì, cho nên một ngày kia, cậu cũng không mang theo bất cứ loại đồ ăn nào.
Buổi trưa không có gì ăn, liền miếng nước cũng chưa được uống, tính tình Tưởng Uân lại cố chấp, cô độc không thích kết bạn nên cuối cùng cậu chỉ có thể trốn đến một góc, cố gắng chịu đựng bụng đói kêu thì thầm. Lúc này, Chương Linh xuất hiện. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Tưởng Uân vẫn còn nhớ mãi cảnh tượng khi đó, ánh nắng mặt trời rực rỡ buông xuống người Chương Linh, cô bé nhỏ ấy ngược nắng mà đi tới, trên đầu còn đội một chiếc mũ xinh, dưới mũ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn sáng rõ chứa đầy sự quan tâm, nhẹ giọng hỏi thăm: “Cậu có sao không?”
Ngày hôm ấy, Tưởng Uân đã được ăn một bữa no nê hạnh phúc từ những thực phẩm mà cô bé Chương Linh chia sẻ và có lẽ cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, trong cuộc đời buồn tẻ của Tưởng Uân, sắc màu ấm mang tên Chương Linh xuất hiện.
Tưởng Uân luôn dõi theo Chương Linh, rồi theo năm tháng trôi qua không biết tự khi nào niềm vui của cậu là được lẳng lặng từ xa nhìn cô ấy tỏa sáng, nhìn cô tươi cười vui vẻ… Cứ như vậy đi, cứ ở xa nhìn cô ấy, đừng mơ mộng xa vời điều gì khi cậu và cô vốn chẳng cùng một thế giới.
Thế rồi nhà Chương Linh chuyển đi, Tưởng Uân cũng mất liên lạc, vài năm nữa lại trôi qua và rồi định mệnh tiếp tục cho Tưởng Uân một cơ hội, khi cho cậu tình cờ gặp được Chương Linh của năm 16 tuổi.
Lần này, Tưởng Uân chỉ cầu một cơ hội trở thành bạn của Chương Linh.
Chỉ là hình như ông trời còn đang trêu cợt với Tưởng Uân, kế hoạch “anh hùng cứu mỹ nhân khỏi tên lưu manh cướp cam, rồi anh hùng xin nick mỹ nhân để chat kết bạn” chuẩn bị cả nửa tháng trời cuối cùng lại tan tành trong phút chốc, còn làm người khác được hưởng lợi mất cả chì lẫn chài.
Ngay khoảnh khắc đối mặt với Chương Linh, đầu óc của Tưởng Uân bỗng nhiên trống rỗng, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra luôn lời kịch vốn dành cho cậu bạn, người sẽ diễn tên lưu manh cướp cam. Hoàn toàn quên mất vai diễn “anh hùng” của mình trong kịch bản, cứ thế mà nhường luôn vai chính diễn cho Kiều Gia Đống, bản thân lại biến thành kẻ phản diện đáng ghét.
Thôi rồi, thế là hết duyên phận để làm quen, đành tiếp tục dõi theo Chương Linh từ xa vậy… À mà khoan, chuyện vui bất ngờ đến, Chương Linh lại là bạn cùng lớp với cậu nè!!!
…
Lần đầu tiên gặp Tưởng Uân, Chương Linh cảm thấy cậu là một thiếu niên lưu manh khó ưa. Cậu vừa gầy vừa đen, cả người thấm mồ hôi, vẻ ngoài cũng không được coi anh tuấn sạch sẽ, thậm chí là có phần lôi thôi bê bối, chỉ có đôi mắt là sáng ngời có thần. Đó là một đôi mắt khá đẹp với con ngươi màu cà phê thanh thiển, nhìn dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt lấp lánh.
Nhưng Chương Linh cũng không có tâm trạng thưởng thức đôi mắt đẹp này vì rõ ràng cậu ta tìm đến để gây chuyện. Trong lòng Chương Linh khi ấy, Tưởng Uân chính là một kẻ ăn vạ định lừa gạt tiền.
Lần thứ hai gặp Tưởng Uân, là ở ngày nhận lớp buổi khai giảng, Tưởng Uân và cô trở thành bạn ngồi cùng bạn. Mặc dù cô không thích ngồi cùng cậu, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cô cũng không muốn vừa khai giảng liền làm cho mối quan hệ bạn học cùng lớp lại trở nên khó xử. Vì vậy, Chương Linh và Tưởng Uân chính thức trở thành bạn cùng bàn.
Ngày ngày tiếp xúc với Tưởng Uân, Chương Linh biết cậu ấy không phải là con người xấu. Tưởng Uân nghèo nhưng nhân cách thanh bạch, sạch sẽ, cậu sẽ tự cố gắng đi làm thêm, tự kiếm tiền nuôi bản thân và bà nội. Tưởng Uân có lúc cố chấp đến cứng đầu, lòng tự trọng quá cao, không thích nhận sự thương hại của người khác, càng ngốc nghếch từ chối mọi lời giúp đỡ, chuyện gì cũng thích chịu đựng một mình. Nhưng Tưởng Uân sẽ biết sửa đổi, cậu biết học cách nhận lấy sự yêu thương, giúp đỡ từ những con người tốt bụng, biết cách phải báo đáp họ ra sao để xứng với ơn nghĩa tái tạo trời biển. Và quan trọng là biết học cách bảo vệ những người quan trọng của đời mình.
Một Tưởng Uân như vậy là Chương Linh động tâm. Còn là động tâm vì những gì mà cậu làm cho cô...
Rõ ràng là cậu không có bao nhiêu tiền, lại không tiếc tiền mua một con hươu cao cổ bằng bông, rồi đóng gói lại thật xinh đẹp mang tặng cho cô, chỉ vì cô từng khen nó rất dễ thương.
Khi thi chạy tiếp sức, cậu biết cô chạy ở vị trí thứ 11, liền chủ động nhận vị trí số 12, chẳng sợ chân bị thương cũng cố tham gia cho bằng được.
Cậu nói muốn mỗi đêm lái xe đưa cô về nhà, bảo đảm cô luôn được an toàn.
Rồi khi nghe lớp trưởng đã chỉ định người lĩnh xướng mà người đó không phải cô, cậu không chút do dự giơ tay đề cử, giúp cô tranh thủ được một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Từng chuyện một, tuy nhỏ nhưng từng chút từng chút ghi dấu trong lòng Chương Linh, để rồi một ngày dấu ấn đó biến thành từng nhịp đập rung động của trái tim.
Tưởng Uân nhớ tới Chương Linh từng hỏi cậu một vấn đề: Nếu cậu có bạn gái, cậu có thể vì cô ấy làm được những gì?
—— nếu cô ấy là Chương Linh, tôi có thể đem tất cả cho cô ấy, tất cả những gì tôi có được, mọi thứ.
.
.
.
“Ăn vạ bị lật xe” là một bộ truyện khá nhẹ nhàng, ấm áp, nó mang hơi hướng của tình thân gia đình, thêm chút tình bạn trong sáng thời học sinh và tình yêu thanh xuân tuy chậm rãi, không bùng nổ nhưng lại rất sâu đậm, khó quên.
Với giọng văn dung dị, chân thật và giàu cảm xúc, Hàm Yên đã viết nên một câu chuyện đơn giản, bình dị về cuộc sống, về tình yêu của những con người bình thường, dù không có nét đẹp của sự giàu có, xa hoa nhưng lại tràn đầy ý nghĩa và ấm áp. Tóm lại, ai đã từng yêu những bộ truyện của Hàm Yên thì không nên bỏ qua bộ truyện nhẹ nhàng này nhé.
____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban