“Một người đối tốt với một người khác, có thể tốt đến đâu? Một người bao dung với một người khác, thật sự có thể đến vô cùng sao?”
Câu chuyện của Tiết Tích và Chu Ức Chi, vừa vặn chính là câu trả lời.
Ba mẹ liên hôn không có tình yêu, nên có lẽ cũng chẳng dư nhiều tình cảm cho “sản phẩm” của cuộc hôn nhân ấy là cô bé Chu Ức Chi. Hai người đều có cuộc sống riêng, có lợi ích bản thân để cân nhắc, tiếc là Chu Ức Chi không phải là lợi ích ấy.
Năm tuổi, Chu Ức Chi bị bắt cóc. Điều kiện chuộc là ba mẹ phải trực tiếp đến đưa tiền, không được báo cảnh sát. Hai người không ai muốn mạo hiểm, làm bọn bắt cóc tức giận, quyết xử lý mang con tin cùng chết.
Bị nhốt trong cốp xe cùng một cậu bé bị thương nặng, Chu Ức Chi vì chán ghét máu của cậu dính lên người mình nên ra tay sơ cứu. Sau đó không nắm bắt được cơ hội chạy đi nên ở lại cùng cậu, rồi sợ chỉ có một mình nên nắm tay cậu cùng chạy vào màn đêm đen.
Chu Ức Chi nhỏ tuổi, ích kỷ, vô tình, vốn không vì ai ngoài bản thân mình.
Nhưng cậu bé được cô giúp đỡ lại nhớ mãi không quên.
Mười lăm tuổi, giàu có đến không cần kiêng nể ai, chỉ biết làm mọi chuyện để giành lấy chút tình cảm vụn vặt từ ba mẹ, Chu Ức Chi mạnh mẽ cay nghiệt, thật ra trong lòng chỉ luôn cầu xin một chút tình yêu.
Lúc này, ba cô mang một thiếu niên đến cửa, bảo cô gọi là anh trai, để hai người cùng sống cùng chăm sóc cho nhau. Thiếu niên ấy vẻ ngoài nghèo túng xơ xác, nhưng xuất sắc đến không thể chê. Chu Ức Chi sợ hãi nghĩ rằng ba sẽ yêu thích anh ấy hơn đứa con gái là cô.
Cô chèn ép anh, bắt nạt anh, khinh thường anh, không chuyện tồi tệ nào là không làm. Chu Ức Chi không còn quá nhỏ, nhưng thế giới của cô vẫn bé như vậy, chỉ có bản thân mình và niềm khao khát được ba mẹ yêu thương.
Nhưng thiếu niên ấy chưa một lần oán trách cô.
***
Mười lăm tuổi, Chu Ức Chi trở thành đối tượng cho lũ con trai trong trường cá cược xem ai sẽ cưa đổ được. Có người xông ra đánh tên con trai ấy một trận.
Mười tám tuổi, Chu Ức Chi bị lưu manh bám theo vào ngõ tối. Có người dùng cả thân mình chặn bọn chúng lại cứu cô.
Hai mươi tuổi, Chu Ức Chi gặp tai nạn mất đi đôi mắt. Có người đồng ý hiến tặng giác mạc để mang ánh sáng trở lại với cô.
Cho tới khi Chu Ức Chi biết được tất cả những năm tháng ấy trong sinh mệnh cô đều chỉ là một người, anh đã ra đi mãi mãi. Lần đầu tiên Chu Ức Chi khóc vì người khác, lần đầu tiên cô hiểu ra, tình yêu cô vẫn luôn khao khát, có lẽ đã luôn sẵn ở đây rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
***
Sự hối hận cùng tiếc nuối quá lớn đã giúp Chu Ức Chi trở lại năm mười lăm tuổi, một giờ trước khi Tiết Tích đến cửa. Cô biết đời này cô sẽ thay đổi lại tất cả, không nên mong chờ gì ở ba mẹ, đối xử thật tốt với anh, yêu anh cả đời và bù đắp.
Chỉ có điều cô không biết, Tiết Tích cũng trọng sinh.
Tiết Tích ngỡ ngàng biết bao khi được sống lại. Anh chưa từng có một giây oán trách, tất cả là anh tình nguyện, yêu cô, bảo vệ cô, chấp nhận mọi điều ở cô. Đời trước cũng thế, đời này cũng vậy. Đối với anh, trọng sinh chỉ là có thêm một lần nữa được ở bên cạnh cô.
Vậy nên, Tiết Tích đã bất ngờ vô cùng khi thấy cô của đời này quá khác. Nhưng ấn tượng về một Chu Ức Chi căm ghét mình trong hồi ức đã quá khắc sâu, anh thật không dám hy vọng nhiều, chỉ đành rụt rè, sợ hãi, nơm nớp lo được lo mất mà ở bên cô.
Tiết Tích cũng vốn là một công tử nhà giàu ăn sung mặc sướng. Nhưng rồi ba anh trở thành tội phạm, mẹ mất, chỉ còn một người bà ốm nặng, mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai của cậu thiếu niên ấy. Đối với anh, Chu Ức Chi quá cao xa, quá đẹp đẽ, không thể nào cùng chìm dưới vũng bùn lầy dơ bẩn thấp kém cùng anh.
Chưa bao giờ dám trông mong cô sẽ thích anh, hay có thể có bất cứ điều gì với cô ngoài thân phận ăn nhờ ở đậu, Tiết Tích từ đầu đến cuối chỉ dám giữ kín trong tim một tình yêu lặng thầm mà sâu thẳm, không hề mong hồi đáp, hèn mọn đến vô phương, mà cũng bao la đến vô cùng.
Hai người mang hai tâm tình quá khác nhau, “ông nói gà bà nói vịt” suốt một thời gian dài. Chu Ức Chi nhiệt tình, Tiết Tích bối rối lo sợ. Tiết Tích rụt rè không phản ứng, Chu Ức Chi nghi ngờ anh có thực sự là thích cô hay không. Cứ như vậy đến khi việc hai người cùng trọng sinh bại lộ.
Tiết Tích bàng hoàng cho rằng cô với anh chỉ là áy náy, là hối hận vì anh của đời trước đã giúp cô quá nhiều. Chu Ức Chi bất ngờ mà nhận ra, anh với cô vốn chưa từng nghĩ đến yêu, cũng không phải anh cần tình yêu của cô, anh chỉ cần cô được bình an.
“Một người đối tốt với một người khác, có thể tốt đến đâu? Một người bao dung với một người khác, thật sự có thể đến vô cùng sao?”
Anh đối tốt với cô, thực sự có thể tốt hơn cả sinh mạng bản thân. Anh bao dung với cô, thật sự có thể đến vô cùng vô tận.
Một đời không đủ, vậy thì thêm một lần. Tình yêu của anh là bất động, là vô cùng, là trọn vẹn, là mãi mãi.
“Em thấy anh hay không thấy anh
Anh vẫn ở đây
Không bi không hỉ
Em nhớ anh hay không nhớ anh
Tình vẫn ở đây
Không đến không đi
Em yêu anh hay không yêu anh
Yêu vẫn ở đây
Không tăng không giảm
Em đi với anh hay không đi với anh
Tay vẫn trong tay
Không rời không bỏ” (*)
“Anh ấy vẫn yêu tôi” của Minh Quế Tái Tửu là một câu chuyện đơn giản, chủ yếu chỉ xoay quanh tình cảm của Chu Ức Chi và Tiết Tích. Tác giả không cố thêm thắt các yếu tố khác, từ đầu tới cuối chỉ là diễn biến tâm trạng của hai người. Điều này thật ra làm mình vô cùng vừa lòng khi đọc truyện. Có lẽ tình yêu nên là như vậy, duy nhất, độc tôn, đâu cần thêm gì tô vẽ.
Edit không coi là tốt, nhưng nếu bạn có thể nhận ra giọng văn của tác giả hẳn sẽ thấy hài lòng. Nhẹ nhàng, sâu thẳm và day dứt, như tình cảm hai kiếp vẫn không đổi của Tiết Tích, như sự hối hận và tình yêu trúc trắc của Chu Ức Chi. Cá nhân mình đánh giá đây là một câu chuyện kết hợp tốt giữa giải trí và nội hàm, vui vẻ cùng cảm động, thật sự đáng đọc ạ.
_____
“ “: Trích từ truyện có chỉnh sửa cho phù hợp với rv.
(*) Kiến dữ bất kiến - Thương Ương Gia Thố. Tham khảo bản dịch của Rosa/Lara Jean @wattpad
Rv: Thương Tú Nữ
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban