ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nam nữ cường, lý tưởng cao đẹp, ngọt sủng sắc, một câu chuyện không có #Kết_thúc (?)
Độ dài: 72 chương + NT
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và tái bản phiên bản bìa mới
-------------------------
Ấn tượng đầu tiên Trình Ca thấy được ở Bành Dã là gợi tình.
Ấn tượng đầu tiên Bành Dã thấy được ở Trình Ca là gợi đòn.
Không sai, Trình Ca chính là một người như vậy. Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và vô cùng quyến rũ đến từ Thượng Hải. Trên người cô hội đủ các yếu tố của một người làm nghệ thuật: khả năng quan sát, sự yêu thích đối với cái đẹp, và một chút điên cuồng không thể khống chế.
Trong sự điên cuồng ấy, có một phần là do tâm lý và một phần khác là sinh lý. Cô thực sự có bệnh. Cần theo đuổi kích thích mới có thể bình ổn chính mình. Một trong những yếu tố kích thích ấy chính là tình dục. Cho nên, Bành Dã trở thành mục tiêu của Trình Ca.
Vì cạn kiệt ý tưởng, Trình Ca không nói một lời chạy đến khu không người Khả Khả Tây Lý. Nơi quanh năm chỉ có đồng hoang cát trắng, nắng gió bụi mờ và những động vật hoang dã cần được bảo vệ. Người đang làm công việc đó chính là Bành Dã, người đàn ông “đẹp” trong mắt Trình Ca.
Lần đầu gặp mặt trong hoàn cảnh rất tệ, nhưng Trình Ca không để ý. Cô nhìn trúng anh rồi. Thế nên, Trình Ca không tiếc bất cứ một hành động dụ hoặc nào, quyết tâm thực hiện ý đồ cùng anh so tài 1 đêm… ở trên giường. Tiếc rằng, Bành Dã quá cứng không rơi vào bẫy của cô, hoặc nói, cô chưa hiểu hết về đàn ông, đặc biệt là người đàn ông này. Anh có vẻ ngoài rất anh tuấn, một cơ thể nam tính và một trái tim bí ẩn. Trình Ca cảm thấy, bản thân anh chính là một loại kích thích.
Lý do cô đến nơi này rất đơn giản, chỉ là đi đổi gió tiện tay chụp một chùm ảnh phóng sự về công việc đặc biệt của những người ở đây. Chỉ là không ngờ, càng đến gần cô càng nhận ra mọi việc không đơn giản như cô vẫn nghĩ. Họ rất vất vả, rất thiếu thốn nhưng cũng rất kiên định. Người ta là cảnh sát bảo vệ người, họ lại là cảnh sát bảo vệ động vật hoang dã, nhưng không được coi trọng.
Bởi vì xã hội vốn dĩ quá lạnh nhạt và thờ ơ, không yêu động vật thì lấy đâu ra lòng cảm kích? Cho nên, họ vẫn luôn cố gắng chống đỡ hằng ngày, vừa mưu sinh vừa thức tỉnh lòng người. Trình Ca cảm thấy, sống như họ mới là có ý nghĩa. Vì vậy, cô quyết định dùng tài năng của mình mang sự hy sinh của họ ra khỏi ranh giới của vùng đất này.
Những ngày cùng đi đến trạm bảo vệ chính là quãng thời gian quý giá nhất mà Trình Ca cảm nhận được. Những con người đó thật sự rất tốt. Một Thạch Đầu bất chấp sĩ diện đàn ông trả giá từng bó rau cân thịt để giảm thiểu chi phí cho đội, một Mười Sáu lanh lợi hoạt bát, một Ni Mã đơn thuần hay đỏ mặt, còn có… một Bành Dã rất khó diễn tả.
Ngược lại với lần đầu gặp nhau, ấn tượng của bọn họ đối với Trình Ca đã thay đổi theo từng sự việc xảy ra trên đường đi. Họ biết cô là một người phụ nữ kiên cường rắn rỏi, vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng trong lòng lại không ác. Nếu không, cô đã không vì một người xa lạ mà gặp nguy hiểm trong núi tuyết, cũng không vì mình là người thành thị mà xa cách bọn họ. Suốt đường đi, họ ăn gì cô ăn cái đó, họ ngủ ở đâu cô ngủ ở đó, chưa từng than thở. Thế nên, họ quý cô.
Nhưng thái độ Bành Dã vẫn vậy. Anh không cho cô bất cứ cơ hội nào thực hiện ý đồ đen tối đó. Chỉ là anh hòa hoãn, anh nhượng bộ, một cách vô thức dần dần trở thành có chút cưng chiều. Cô muốn trả thù người đã cướp xăng của cô, anh nói “đi đi, đừng quá đáng”. Cô muốn đánh người, anh cởi giày đưa cho cô. Cô muốn đòi lại máy ảnh, anh đi cùng cô. Có lẽ anh cũng không nhận ra, nhưng cô gái đó thực sự đã ở trong mắt anh rồi.
Chỉ có điều, anh làm công việc này liệu có thể nghĩ đến điều gì đó xa xôi hơn không? Quá nguy hiểm. Trình Ca chỉ vô ý chụp một bức ảnh liên quan đến Cáo Đen, tên trùm săn bắn linh dương hoang dã mà anh vẫn đang truy bắt, mà hắn đã bày binh bố trận đuổi theo. Hết lần này đến lần khác, anh bảo vệ cô. Mỗi một lần cùng trải qua hiểm nguy lại một lần đến gần nhau hơn. Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà lao vào nhau.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ, cuộc gặp gỡ nơi đây chỉ như một cơn bão cát trên sa mạc, dữ dội đến thế nào rồi cũng sẽ biến mất không còn dấu vết. Nên họ cùng nhau thỏa thuận, đừng vượt tuyến.
Thế nhưng, bão cát dù tan đi rồi thì hậu quả để lại cũng không hề nhỏ. Bụi bay vào mắt, cát bay vào tim, nhộn nhạo ngứa ngáy.
Trình Ca và Bành Dã đã len lỏi vào đối phương theo cách như vậy. Phòng tuyến vô hình đó, họ đã bước qua từ lúc nào chẳng biết. Trình Ca không biết, khoảnh khắc cô quay lại nhìn anh giữa bầu trời tuyết trắng và nở nụ cười, anh đã không thể nhấc chân đi được nữa. Bành Dã lại không biết, khoảnh khắc anh quỳ xuống chân Cáo Đen để giữ lấy tín ngưỡng của cô, anh cũng đã trở thành tín ngưỡng trong lòng ai đó mất rồi.
Trong lòng sáng rõ, nhưng tâm lý vẫn chưa sẵn sàng. Thế nên, người cần đi vẫn phải đi, người ở lại cố chấp không cúi đầu. Nhưng đã gặp được người tốt nhất, đi đến đâu cũng phải quay về.
“Trình Ca, em sẽ không gặp được người tốt hơn.”
“Bành Dã, em không thể.”
Không thể gặp được người nào tốt hơn anh.
“Anh đi đón em, mặc kệ gió mưa.”
Chỉ cần em muốn tới.
Bành Dã, em tới để nói với anh, em sẵn sàng rồi. Sẵn sàng để anh bước vào cuộc đời u ám của em, sẵn sàng dùng con người thật sự của em để đến với anh, chỉ cần anh chấp nhận.
Trình Ca, anh chấp nhận, từ lúc em nói “Em là Trình Ca, nhiếp ảnh gia Trình Ca.” Cùng là một câu nói, lại cách nhau đến mười hai năm. Bất kể khoảng thời gian ở giữa em đã gặp bao nhiêu người, trải qua những việc gì thì cũng đều không còn quan trọng nữa.
“Quá khứ của em không cần giải thích với anh, tương lai của em, anh để cho em giải thích.”
Trình Ca cũng vậy, dù cho quá khứ của cô có một phần nguyên nhân là do anh, nhưng cô không hề trách hận.
“Lưng gánh tội, nhưng một lòng hướng thiện.”
Mười hai năm ở khu không người bảo vệ linh dương hoang dã, anh đã trả đủ toàn bộ món nợ cuộc đời. Vì vậy, con đường tiếp theo, là hai người nắm tay nhau cùng đi. Bảo vệ nhau, bảo vệ lý tưởng của nhau, giữ gìn tín ngưỡng cho nhau.
Khi trong lòng không còn trống rỗng nữa, tự nhiên sẽ hoảng sợ. Công việc của Bành Dã quá nguy hiểm, nhất là khi Cáo Đen đang săn lùng anh trả thù. Nếu là trước đây, anh một giọt mồ hôi cũng sẽ không đổ, nhưng bây giờ anh đã có Trình Ca. Chỉ cần cô nhỏ một giọt nước mắt, máu anh bị rút đến cạn kiệt. Cho nên anh muốn một lần dứt khoát mạo hiểm, đương đầu với tên trùm này.
Anh không sợ, vì Trình Ca đã nói:
“Bành Dã, em muốn ngủ cả đời với anh.”
Cả đời, là một lời hứa hoàn mỹ.
Một trận này, tất cả ra quân, mang trên mình sức mạnh của người bảo vệ, tình yêu của đất mẹ và những sinh linh trên mảnh đất này. Tiếng súng rền vang đất trời, tiếng thét của mất mát đau thương, có ai nghe thấu không? Từng người ngã xuống, lại từng người vùng dậy. Trình Ca nhìn thấy người phòng thủ cuối cùng. Anh quỳ trong gió tuyết, sống lưng thẳng tắp. Bành Dã làm được rồi. Tiêu diệt một Cáo Đen, hủy diệt niềm tin lệch lạc trong tổ chức săn trộm.
Anh hãy yên tâm, em sẽ thực hiện lời hứa, tiếp tục tiến về phía trước, mang theo lý tưởng và sinh mạng của hai chúng ta. Anh vất vả nhiều rồi, việc còn lại hãy để em. Trình Ca mang khoảnh khắc bất khuất của anh đến với thế giới. Để biết rằng trên đời luôn có những con người như thế, trong lúc bạn vui vẻ nơi phồn hoa, họ lặng lẽ ở nơi chốn này, bảo vệ nguồn cội. Bởi vì trước khi có xã hội, con người thuộc về tự nhiên. Nhưng mấy ai còn nhớ? Trình Ca muốn chính là dùng sự hy sinh của những con người nơi đây một lần nữa thức tỉnh nhân tâm.
Câu chuyện dừng lại như vậy, mọi người vẫn có một thắc mắc, là vui hay buồn đây? Không có vui hay buồn, bởi vì đây là một câu chuyện không có kết thúc. Ở ngoài kia vẫn luôn có những thế hệ Cáo Đen tiếp theo, cũng sẽ có những Bành Dã Trình Ca tiếp nối, cuộc chiến không bao giờ chấm dứt cho đến khi con người học được cách chung sống cùng tự nhiên.
Đây là một câu chuyện rất đẹp về tình yêu, về lý tưởng, về niềm tin và hy vọng mà bất cứ ai cũng muốn tìm kiếm trong cuộc sống mênh mông này.
“Tuổi đang sống đều đẹp. Bất kể em ở đâu, đang làm gì.”
Bành Dã, anh biết gió từ đâu tới. Vậy có biết, gió sẽ đi về đâu không?
Anh biết. Gió sẽ đi về phía em, vì anh ở trong gió.
Trên cao nguyên, chỉ có gió là thổi mãi không ngừng, giống tình yêu của Bành Dã và Trình Ca. Mãi mãi không dừng.
______
" ": Trích dẫn từ truyện
Review by #Lâm Tần
Minh họa bìa: #Lai_Khứ
*Hình ảnh thuộc bản quyền của page Review Ngôn Tình.