#Review
ANH KHÔNG THÍCH THẾ GIỚI NÀY, ANH CHỈ THÍCH EM
Tác giả: Kiều Nhất
Thể loại: Hiện đại, ngọt, nhật kí, hài, HE
Độ dài: 18 chương, 1 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn - Đã Xb
---------------
“Thời khắc đẹp nhất của tình yêu là tại nơi tình yêu bắt đầu.
16 tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn, giữa hai cánh tay chỉ cách nhau
10cm, trong mắt tôi chỉ có hắn.
26 tuổi, tôi mở mắt thức dậy, quay sang thấy ánh nắng đang chiếu lên mặt hắn, tôi chỉ muốn cứ thế già đi cùng hắn.
Có lẽ, đây chính là tình yêu chăng?”
Nếu bạn hỏi tôi cảm nhận về cuốn sách này, tôi sẽ chỉ trả lời bằng hai từ: Tuyệt vời! Bạn không tin ư, tôi đã giới thiệu nó cho rất nhiều người, và feedback bao giờ cũng như nhau. Bạn sẽ không thể ngừng đọc cho tới những dòng cuối cùng của sách, dám chắc như vậy.
Cuốn truyện nhỏ là những dòng nhật kí hài hước của Kiều Nhất, kể về cuộc sống thường ngày, những người cô yêu, việc cô làm. Bạn đã từng có một mối tình với anh bạn học cùng cấp ba? Sẽ thế nào nếu hai người gặp lại nhau, và vẫn còn tình cảm với đối phương? Có lẽ đối với mỗi người, câu chuyện sẽ rẽ sang một hướng khác nhau. Nhưng những cảm xúc rung động và vẹn nguyên ấy thì không bao giờ có thể tái hiện lại được. Vì vậy, chúng ta đành quay ngược thời gian theo những dòng tâm sự của Kiều Nhất, một lần nữa sống trong thứ tình cảm thực tế nhưng cũng ngập tràn màu hồng hạnh phúc.
Có lẽ bạn không xa lạ gì với cuốn sách có thể loại tương tự: “All in love”. Nếu Từ thiếu là yếu tố bất ngờ và thú vị của “All in love” thì Kiều Nhất – nhân vật nữ chính của “Anh không thích thế giới này…” mới là tâm điểm gây cười. Cuộc sống của cô không phải chỉ toàn màu sắc tươi sáng, cũng có những khoảng tối, những lỗ hổng, nhưng cô luôn kể về nó với giọng nói hài hước. Giả dụ như đoạn trích sau:
“Có hôm hẹn bạn đi ăn cơm, hai vợ chồng đi muộn, chạy mấy vòng không tìm được chỗ đậu xe. Đang vội đột nhiên thấy phía trước có một chỗ trống, tôi vội vã giục hắn: “Mau mau! Chỗ kia!”
“Đó là chỗ dành riêng cho người khuyết tật”.
Tôi buột miệng nói: “Không sao! Em khuyết não!”
Tèn ten, giờ thì đến nhân vật quan trọng không kém, nam chính, tên thân mật là F kun. Khác với Từ thiếu vô sỉ của Cố Tây Tước, F kun là con người lạnh lùng, điển hình của một ma kết. Nhưng điều tôi thích ở F kun là anh quan tâm đến người khác bằng những cách rất đặc biệt.
Anh giận Kiều Nhất vì cô quá tốt với người khác, nhưng vẫn không quên giúp đỡ cô. Anh âm thầm chuẩn bị tất cả cho tương lai của hai người, thậm chí khi bị từ chối anh vẫn âm thầm dõi theo Kiều Nhất rất nhiều năm, tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của cô. Sự quan tâm của anh đến từ những việc rất nhỏ nhặt, chẳng dễ ai phát hiện ra, trừ con người đầy tình thương như Kiều Nhất. Có lẽ cũng chỉ cô ấy có đủ kiên nhẫn bên cạnh anh, trải qua bao sóng gió.
Tôi phát hiện ra, mình thích F kun vì anh là một con người chân thực, thực đến mức tôi thấy bản sao của chính mình trong anh. Có lẽ, ma kết là vậy. Họ không biết biểu đạt tình yêu của mình, nhưng một khi đã gắn bó, là một đời một kiếp, chung thuỷ đến cuối cùng.
“Anh bắt đầu thích em từ bao giờ?”
“Không nhớ.”
“Em rất hẹp hòi, lại hay ghen”.
“Anh cũng thế”.
“Em sợ mình không đáng được anh thích”.
“Anh cũng thế”.
“Em chưa yêu bao giờ, không biết tình yêu là gì”.
“Anh cũng không biết”. Hắn dịu dàng nắm tay tôi: “Nhưng anh biết, chỉ cần nghĩ có thể cùng em sống phần đời còn lại, anh đã tràn ngập chờ mong vào tương lai.”
Truyện có một đoạn làm tôi đau lòng đến rơm rớm nước mắt. Đó là lúc F kun chia tay Kiều Nhất. Hai người trải qua biết bao thời gian mới có thể ở bên nhau, nhưng K kun lại là người coi trọng sự nghiệp. Anh không thể lúc nào cũng bên cạnh Kiều Nhất. Vì vậy, chia tay cũng chính là giải thoát cho cô ấy.
“Sau đó hắn nói với tôi, đêm đó chia tay hắn chuyển đồ đi, đứng ven đường hút thuốc lá, sặc chảy nước mắt nước mũi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình vô dụng.”
Phải yêu một người đến thế nào mới chấp nhận rời xa, vì không nỡ để người đó tủi thân? Phải yêu đến thế nào mà thà mình đau lòng, cũng không muốn người đó phải khóc? Một ma kết luôn tự tin và kiêu hãnh lại cảm thấy vô dụng chỉ vì một cô gái…
“Trăng dưới nước cũng là trăng trên trời, người trước mắt chính là người trong lòng.”
Nếu F kun là phiên bản đặc sệt của ma kết, tôi nghĩ Kiều Nhất sẽ là một cự giải ấm áp và luôn quan tâm đến người khác. Trong mắt bạn bè, đồng nghiệp, cô ấy luôn là người mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. Nhưng sâu trong con người ấy lại là trái tim yếu mềm nhất. Tôi thích chính là những cô gái có tính cách như Kiều Nhất: bề ngoài mạnh mẽ, nhưng ở bên cạnh những người thân yêu nhất, cô ấy sẽ lộ bộ mặt yếu đuối của mình. Như Stanislaw Jerzy đã viết: “Ngay cả để đóng vai chính mình thì vẫn cần hoá trang.” Chỉ là, có số ít người may mắn sẽ lột bỏ được lớp mặt nạ ấy, chân chính đối xử với nhau.
Kiều Nhất đã nói, cuốn sách này không chỉ nói về tình yêu, nó viết về tuổi thanh xuân của cô. Chỉ là, tuổi thanh xuân ấy luôn có một người.
Một nhân vật không thể không nhắc đến nữa là Quan Triều, anh trai Kiều Nhất. Dám cá với bạn số fan của anh chàng này thậm chí còn hơn cả nam chính. Quan Triều thông minh, vui tính, lại luôn quan tâm em gái theo cách mà chỉ anh hiểu. Câu chuyện của hai anh em nhà nọ chắc kể suốt ngày cũng không hết.
“Khi còn bé Quan Triều luôn bắt nạt tôi, còn giành đồ ăn vặt của tôi. Khi đó tôi béo hơn gã nhiều, khi đánh nhau luôn có ưu thế áp đảo, không cướp lại được là tôi đánh. Nhưng gã này là chúa ăn vạ, tôi còn chưa giơ nắm đấm lên, gã nhìn thấy mẹ đi tới đã lập tức ngã xuống đất, ôm đầu nằm bò dưới đất đau khổ kêu rên, cả quá trình liền mạch như mây trôi nước chảy.
Thế là tôi bị mẹ đánh một trận.
Đương nhiên tôi cũng có lúc thông minh. Mẹ dạy hai anh em viết chữ, tôi chưa học được viết tên mình nhưng lại học được viết tên gã, viết “Quan Triều chi mộ” lên que kem sau khi ăn xong, sau đó cắm ngay ngắn giữa chậu hoa trong nhà.
Thế là lại bị đánh một trận.”
Truyện không dài không ngắn, vừa đủ chân thực, sẽ khiến bạn khi đọc xong phải thốt lên “Hết rồi sao!” Có lẽ nhiều người sẽ so sánh “Anh không thích…” với “All in love”, một tác phẩm cùng thể loại và cũng nổi tiếng không kém. Nhưng mỗi câu chuyện có một cái hay riêng. Đối với tôi, F kun là hình tượng của bản thân tôi, Kiều Nhất lại là kiểu phụ nữ tôi tán thưởng nhất, vì vậy không thể nói hết sự yêu thích của tôi dành cho câu chuyện này trong vài dòng ngắn ngủi. Còn bạn thì sao? Cho tôi biết sau khi đọc xong nhé.
------------
Review by Huyên Chiêu Nghi
Bìa: #Lương Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban