Nếu chẳng níu được gió, cứ để gió cuốn đi… (*)
Có một con người cường đại bất kham như thế, tựa làn gió gào quét khắp thảo nguyên. Chàng ấy là Khấu Lẫm. Chàng là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ – một chức quan mang nhiệm vụ bảo hộ bậc thiên tử, là thanh Tú Xuân đao của hoàng đế.
Rõ ràng là một người vô cùng thông minh nhạy bén nhưng dưới mí mắt của mọi người, chàng là tên gian thần, là nịnh thần, cũng là một tham thần không hơn không kém. Chàng ta mê tiền, coi tiền là tính mạng. Chàng ta yêu vàng, coi vàng như là vật đã hoà cùng nhịp thở. Nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ, chàng còn là người đi khắp nơi moi vàng bạc không biết xấu hổ, là tên xảo trá thích tống tiền người khác. Biệt danh “Khấu Moi Moi” chẳng phải tự nhiên mà có. Trong đôi mắt của quần chúng nhân dân, đây là tên quan xấu xa tham tài vô độ, thích khoe giàu và vô cùng đáng ghét.
Có thể nói, danh tiếng của Khấu Lẫm ở khắp nơi đã xấu đến cực điểm, xấu đến mức không ai có thể đọ lại chàng.
Ai cũng trong tối ngoài sáng mà phỉ nhổ Khấu Lẫm, nhưng chàng lại chẳng bị mấy lời bàn tán xôn xao ấy làm dao động. Chàng mang bầu nhiệt huyết trong thời loạn thế, muốn hoàn thành lý tưởng của mình. Tranh quyền đoạt vị hay bảo hộ quân chủ, tất cả chẳng sá gì so với ổn định quốc gia, mang đến cuộc sống bình yên cho dân chúng.
Với chàng, đó là chức trách, cũng là nguyên tắc sống.
Có lẽ do bản mệnh đã gặp quá nhiều chông gai, cũng có lẽ do đã nếm trải hết nhân tình ấm lạnh trên đời, nên chàng đã quen dùng sự ác ý cực đại để phỏng đoán nhân tâm. Chàng chỉ tin tưởng vào chính mình, tin rằng phải tính kế thì mới có được hết thảy. Chàng thích tính kế người khác, vì chỉ có vậy mới khiến tâm chàng càng kiên định. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Ngỡ rằng cái con người thích đi khắp nơi tính kế người khác ấy sẽ mãi như vậy, nhưng số mệnh xoay vần đã mang Sở Dao đến cạnh bên Khấu Lẫm.
Một vụ án như kéo dài hơn nửa đời người dần mở ra. Bức họa Núi Sông Vạn Dặm – bảo vật trăm năm bị đánh cắp, từng bước phơi bày tầng tầng lớp lớp những bí mật từng giấu kín…
Nàng là Sở Dao. Là thiên kim của dòng dõi Sơn Đông Sở thị, nữ nhi của Sở Thượng Thư uy danh đương triều. Sở Dao là một mỹ nhân hiếm có, lại vô cùng thông tuệ tài ba. Nàng có tài viết chữ, am hiểu việc mô phỏng tái hiện tranh. Sở Dao như có trong tay tất cả mọi thứ, từ gia thế hiển hách đến tài năng, rồi nhan sắc tuyệt thế. Nhưng trên đời này có mấy ai là hoàn hảo đâu? Nàng không có được đôi chân lành lặn. Không phải bẩm sinh đã bị cà thọt, mà đây là hậu quả của một lần tai nạn thuở bé để lại. Nhưng người ta đâu muốn biết nguyên do, chỉ muốn chăm chăm nhìn khuyết thiếu này rồi phủ nhận tất cả những gì nàng có…
Sở Dao có bí mật.
Bí mật ấy có liên quan đến nguyên nhân nàng được tiếp thu nền giáo dục và những tri thức của nam tử. Sở Tiêu – ca ca song sinh của nàng mỗi khi phát tác chứng vựng huyết sẽ khiến linh hồn nàng bám vào thân thể ca ca. Chính những lần trao đổi linh hồn này đã mang đến cho Sở Dao cơ hội được tự do hiếm hoi, thoát ra khỏi những lễ giáo nghiêm ngặt, thoát ra khỏi thân phận nữ tử, làm những điều chưa từng được.
Khấu Lẫm hay Sở Dao, đều không phải là những con người tốt đẹp nhất, họ cũng có những khuyết thiếu không thể tỏ bày. Thế nên, giữa hai người không phải là đoạn tình cảm đẹp không tì vết. Một Khấu Lẫm thông minh nhanh nhạy, một Sở Dao nhạy bén tinh tế và tình cảm giữa họ là sự thôi thúc của lý trí.
Nàng ái mộ cái con người vừa cường thế vừa nguy hiểm ấy. Người chưa từng chấp nhận khom lưng trước vận mệnh, người mang cốt cách của một “thổ phỉ”, người cũng lương thiện khí phách hơn bất kỳ ai trên đời này. Người như anh hùng giữa thời loạn, lại như dã thú ngất ngưởng khó ai sánh bằng. Khấu Lẫm mang đến cho nàng cảm giác an toàn thần kỳ, vì kể từ khi gặp chàng, nàng đã không còn bị những cơn ác mộng đeo bám nữa. Với nàng, chàng tựa vị thần bảo hộ, luôn có mặt bảo vệ nàng mỗi lần nàng gặp hiểm nguy. Khi bắt đầu, tình cảm của nàng là ngưỡng mộ, là tâm lý ái mộ kẻ cường thế.
Với Khấu Lẫm, ấn tượng đầu tiên về nàng cũng chỉ gói gọn trong ba từ: người thông minh, có tiền, không liên quan gì đến chàng. Qua dăm ba lần gặp gỡ, nàng không khiến chàng thấy bài xích, ngày ngỏ lời “kết tóc làm phu thê” cũng tới. Mà vừa hay vào Sở gia ở rể chàng cũng chẳng mất gì, vừa không tốn tiền vừa được nhạc phụ nuôi, nên cứ vậy mà tiến tới. Khi bắt đầu, hảo cảm của chàng với Sở Dao có lẽ cũng từ thân phận “người có tiền” mà ra.
Khi ấy, lựa chọn thành đôi cũng vì thấy đối phương là lựa chọn thích hợp nhất. Hẳn cũng chỉ có vậy, không hơn không kém.
Ngày ước định chung thân, Khấu Lẫm đem tất cả tài sản, đem bảo khố tàng vàng ra giao cho nàng. Một người luôn coi tiền vàng như sinh mạng lại nguyện mang tính mạng của mình phó thác vào nàng. Còn Sở Dao luôn buộc mình vào khuôn khổ một hiền thê, nhất nhất thuận theo chẳng dám trái phu quân.
Mà cuộc hôn nhân như vậy, nhìn vào tưởng như rất đẹp, rất hoà hợp, nhưng người trong cuộc mới hiểu nó chẳng khác trăng soi bóng nước là bao – càng gần càng xa, càng đẹp càng mong manh.
Sao lại như thế nhỉ?
Có lẽ do lý trí luôn nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này. Cũng có lẽ là do họ đã nắm được những bí mật sâu thẳm mà đối phương luôn muốn giấu kín. Mỗi ngày đều như đi trên lớp băng mỏng thì tình cảm chiếm được mấy phân lượng? Ai cũng là người thông minh, chi bằng cứ dùng lý trí từng bước thăm dò nội tâm người.
Mà thế đạo vô thường, chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể phát sinh. Ấy là khi tín ngưỡng, cũng là trụ cột tinh thần của Khấu Lẫm từng bước sụp đổ, mới nhận ra đã sớm đặt người vào vị trí đầu quả tim, lý trí đã sớm quy hàng trước tình cảm.
Để tâm đến nàng nhiều hơn không phải đã đánh mất sự tự tin, mà chàng đã tiến gần thêm một bước trở về làm người bình thường. Cuộc hôn nhân ấy đã không còn “tương kính như tân” nữa mà đã trở thành mảnh ghép không thể khuyết thiếu của cuộc đời, người cũng trở thành một phần trong sinh mệnh.
Khi tình cảm giữa Khấu Lẫm và Sở Dao dần có những bước tiến tích cực cũng là lúc những bí mật bị phơi bày, hiểm nguy luôn rình rập.
Bức họa Núi Sông Vạn Dặm không chỉ họa cảnh non nước, mà còn hoạ lại một kiếp người trước muôn trùng khổ ải…
Hoá ra người vốn đã là định mệnh… (*)
…
“Lúc ta mời nàng làm bạn cùng, ta đã đem vật này tặng nàng, muốn cho nàng biết nhược điểm của ta đã được nàng nắm gọn trong tay, do đó có thể khiến nàng an tâm. Bởi vì khi ta đối phó với những đảng phái trong triều, ta chỉ cần túm được bím tóc bọn họ thì sẽ không sợ gì nữa.”
“Phải.”
“Khi đó, ta cho rằng đấy là thành ý lớn nhất ta có khả năng trao cho nàng… Hiện tại, ta thu hồi lời hứa hẹn ngày đó nhìn như rất có trách nhiệm nhưng lại cực kỳ thiếu hiểu biết. Ta căn bản không thể đảm bảo được bất kỳ điều gì, cuộc đời luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào… Ta chỉ nguyện đem quãng đời còn lại giao phó hết cho nàng, nàng có nguyện ý làm phu thê một đời cùng ta sinh tử không rời không?”
…
“Bí ẩn đôi long phượng” là bộ truyện vô cùng hài hước, ngoài ra, những cú “quay xe” đỉnh cao khiến bạn không kịp định hình cũng là điểm nhấn không thể thiếu của truyện. Tình cảm của Khấu Lẫm và Sở Dao không là kiểu tình yêu lý tưởng, nó thuộc kiểu “mưa dầm thấm lâu”, bắt đầu bằng những tính toán thiệt hơn của lý trí rồi dần nhận ra tình cảm của bản thân, đến không muốn xa rời đối phương.
Mỗi bước đi là mỗi lần đặt cược số mệnh. Ở “Bí ẩn đôi long phượng”, không có nhân vật nào hoàn toàn là phản diện, cũng không có ai làm nền cho ai. Mỗi người đều mang những suy nghĩ và lý tưởng riêng, họ đều có những lý do và nỗi khó xử. Mà cảm nhận của bạn về họ là kết quả hoặc hậu quả cho hành động họ đã làm. Tin rằng không có ai là thật sự đáng ghét.
Thế gian này đầy rẫy những bụi gai, cũng tràn ngập ác ý, chỉ có người đến cùng ánh sáng nguyện xua tan mây mù…
____
Rv: Tiên Tú Nữ
“…”: Trích từ truyện.
(*): Trích từ lời bài hát “Vô Ngu” – Tỉnh Lung, Lý Tử Đình (OST Châu Sinh Như Cố).
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Bà Còm