Anh là tất cả những gì em ghét nhất

Anh là tất cả những gì em ghét nhất

#Review
ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT

Tác giả: Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Thể loại: Hiện đại, nhật kí đời thường, thanh xuân vườn trường, thực tế, ngọt ngào thoải mái, HE.
Độ dài: 12 chương
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản
_

Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”. 

Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn.

Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy.

Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt đất, Tam Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố có đau không, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi cô có muốn xuống lấy thêm một bịch nữa không? 

Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này là muốn lấy thêm một chai coca và cảm ơn cậu.

Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn. 

Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O

Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết. 

Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời.

"Từ trước đến giờ tôi luôn là người nói rất nhiều, hồi nhỏ mẹ còn đưa tôi đi khám, ông thầy lang già đầu tóc bạc phơ chẩn đoán rằng tôi bị rối loạn tăng động giảm chú ý, phương pháp điều trị là đâm mười chiếc kim bạc vào huyệt vị trên các khớp ngón tay cho đến khi bật máu. Nghe nói làm thế tôi sẽ ngoan ngoãn hơn, nhiều năm sau mẹ tôi vẫn khen ngợi y thuật của ông thầy lang ấy cao siêu, chỉ mình tôi biết tôi hết bệnh là do sợ cây kim đó đến nhường nào… đau thấu trời đất luôn! Làm bạn với Tam Gia có lẽ vì lão tạo cho tôi ấn tượng chin chắn trầm tĩnh, rất khác với những bạn nam mà tôi thường nói chuyện. Bởi vậy giờ thể dục tôi rất thích chơi với Tam Gia, đánh bóng bàn hoặc ngồi trên bậc thềm xi măng nghe nhạc nói chuyện.

Lão không nói gì, chỉ một mực im lặng ngồi nghe tôi huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ trăng cho đến sao, từ thơ từ ca phú đến triết lý đời người. Con trai và con gái rất khác nhau, dù tôi cũng chơi thân với rất nhiều bạn gái, nhưng khi chơi cùng với đám con trai thì không cần giữ kẽ quá nhiều, nội dung và chủ đề tán gẫu cũng rộng hơn. Thế nên tôi hồi đó khoa trương với Tam Gia rằng: “Cậu là bạn thân đầu tiên trong vũ trụ của tớ”. Tôi cảm thấy Tam Gia rất thích biệt danh này.

Một buổi tối hai người chúng tôi ra cổng trường đón xe buýt, hôm đó lão đi trước, tôi đuổi theo sau vỗ thật mạnh vào vai lão, những tưởng lão sẽ giật mình, nào ngờ lão cực kì bình tĩnh quay đầu lại nói với tôi: “Tôi nhận ra từ lúc cậu còn cách tôi một mét ấy”.

Tôi nghĩ là lão ba hoa.

Lão bảo: “Trên người cậu có mùi hương”.

Tôi giơ tay lên hít ngửi, chẳng ngửi thấy mùi gì.

Lão nói: “Cậu không ngửi thấy mùi trên người mình đâu, nhưng tôi có thể ngửi thấy. Mỗi người đều có một mùi khác nhau”.

Câu trước của lão tôi có thể hiểu, ví dụ như lúc bố tôi về nhà cởi giầy ra, mùi chân thối bốc ra có thể khiến con chó nhà tôi nằm quay đơ, nhưng ông lại chẳng cảm thấy gì cả.

Tôi hỏi Tam Gia “mũi chó”: “Cậu có thể ngửi thấy mùi của tất cả mọi người sao?”.

“À”, Tam Gia đáp, “Cũng không hẳn, tóm lại tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu”.

Tôi hỏi tiếp: “Tại sao?”.

Lão đứng ở cửa nhìn tôi lên xe, cười nói với tôi: “Vì tôi là bạn thân đầu tiên trong vũ trụ của cậu mà”.

Tam Gia thuở đó là chàng trai trong sáng chất phác làm sao, còn bây giờ khi tôi hỏi lão “Anh có ngửi thấy mùi gì trên người em không”, lão sẽ khịt mũi mấy cái sau đó đá tôi đi rửa chân…"

Mình rất thích thanh xuân vườn trường, bởi vì yêu thích cảm giác mà những dòng văn tràn đầy sự chân thành và hơi thở của tuổi trẻ mang lại khi đọc. “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” như một cuốn nhật kí của Tiểu Bố, ghi lại quá trình trưởng thành của cả cô và Tam Gia. 

Từ khi họ còn là những cô cậu học trò vô tư, cho đến khi trưởng thành, dang rộng đôi cánh bay tới bầu trời cao rộng ngoài kia. Câu chuyện của họ gần gũi, nhẹ nhàng, luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Theo chân Tam Gia và Tiểu Bố hết hơn 40 chương truyện, mình nghĩ rằng, tình yêu chân thành mà quý giá nhất, có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Giai đoạn đầu khi đang “thả thính” nhau, tất nhiên cả Tam Gia và Tiểu Bố đều rất nhẹ nhàng và lịch sự với đối phương. Thế nhưng khi đã tiến vào giai đoạn yêu đương và hiểu nhau sâu hơn, mọi sự lãng mạn khi trước dường như đều bị vứt bỏ sạch trơn. 

Sau này, Tiểu Bố hỏi Tam Gia, vì sao anh lại thích em?

Tam Gia nói, vì Tiểu Bố có điệu cười “chảy nước mắt” cực giống icon trong điện thoại. Lần đầu tiên nhìn thấy cô cười, anh đã liên tưởng ngay tới icon đó, thế là anh thích cô.

Tiểu Bố cảm thấy, đây quả là “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên kém lãng mạn nhất”.

Thực ra mình nghĩ rằng, khi người ta càng hiểu nhau, khoảng cách được rút ngắn, thì những lời nói có vẻ “phũ phàng” đó, lại là những lời nói thật lòng nhất. Bởi vì không cần ngụy trang trước đối phương một hình tượng thật hoàn hảo, không cần nhọc lòng nghĩ những câu từ thật hoa mỹ để hết sức lấy lòng; mà chỉ cần thành thành thật thật nói ra. 

Tiểu Bố cũng cảm thấy, Tam Gia hiện giờ so với Tam Gia ngày xưa, cái cậu bạn luôn nói lời dễ nghe hồi cấp ba ấy, đúng là khác nhau một trời một vực. Thế nhưng cô chưa từng phật ý hay chán nản, ngược lại yêu anh càng thêm sâu sắc.

Như mình đã nói, hai nhân vật chính có thần kinh hơi thô tí tẹo, nên khi Tiểu Bố nghe Tam Gia và bạn bè nói, nước mưa rơi xuống thật ra là “nước tiểu của ve”, cô liền tin ngay.

“Anh là tất cả những gì em ghét nhất” không có sóng to gió lớn, cũng chẳng có những phân đoạn ngọt ê răng theo kiểu “công chúa hoàng tử”; nhưng trong số những truyện được viết theo kiểu nhật kí đã từng đọc, mình lại thích truyện này nhất. Cảm giác mọi thứ đều rất chân thật, không bị phóng đại, còn rất hài hước và thú vị. 

Mình thích tính cách vô tư của Tiểu Bố, cũng rất thích cái sự “thần kinh thô” của Tam Gia. Họ cùng nhau đi hết những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, sau đó lại cùng nắm tay đi tiếp quãng đường dài rộng phía trước. Có mấy người kiên trì được như vậy, cũng có mấy người may mắn được như vậy, một lần nắm tay, lại là cùng bước cả đời.

Không biết ở đâu đọc được câu nói thế này, “Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.”(*)

Mình nghĩ, không chỉ khi còn trẻ, mà dù có gặp người ấy ở bất cứ quãng thời gian nào trong nhân sinh này, thì chúng ta đều nên dịu dàng và bao dung với người ấy. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố vậy. Chỉ cần ở bên nhau, yêu thương nhau, thì đều nên dịu dàng với nhau.

Không ai đoán trước được tương lai, chúng ta sẽ lúc nào chia lìa. Vì thế, mới cần phải trân quý hiện tại; mỗi giây mỗi phút trôi qua, đều dùng trái tim chân thành nhất để yêu, lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất cho đối phương và chính mình.

Đó chính là hạnh phúc.

...

"Tôi thật sự rất thích nói chuyện với người khác. Cô chủ nhiệm xếp một bạn nữ ít nói nhất lớp ngồi cạnh tôi cũng không có tác dụng, sau đó mẹ bạn nữ kia đến gặp cô chủ nhiệm, yêu cầu cô chuyển chỗ cho con gái mình… Bởi vì bạn nữ ấy cũng bắt đầu thích nói chuyện (lúc học).
Cô chủ nhiệm xinh đẹp gọi tôi ra ngoài rồi thở dài một tiếng, tôi cúi đầu hối lỗi, dè dặt hỏi cô giáo, “Nếu không cô chuyển em xuống bàn cuối lớp ngồi cùng XX (Tam Gia) được không ạ?”.

Cô chủ nhiệm trẻ tuổi vẫn luôn thích tôi và Tam Gia. Tôi cảm thấy cô rất có mắt nhìn.

Cô chủ nhiệm lườm tôi, “Không được, trường mình nghiêm cấm học sinh nam nữ ngồi cùng bàn. Em không cần quan tâm chuyện này nữa, cứ để cô lo liệu”.

Tan học tôi liền chạy đến chỗ Tam Gia, nói: “Cô chủ nhiệm nói không có ai trong lớp mình chịu ngồi cạnh tớ, tớ đã nói cậu bằng lòng!”.

Tôi cảm thấy cô chủ nhiệm nói linh tinh thật, khi ấy rõ rang bạn học cả lớp đều muốn ngồi cùng bàn với tôi mà.

Tam Gia nghe tôi nói xong thì phì cười, lão nói: “Được thôi, tôi đồng ý ngồi cùng bàn với cậu”."

Có thể anh thiếu tế bào lãng mạn, cũng không thể cho em cảm giác của một công chúa đích thực, nhưng những lời mà anh nói ra đều là chân tâm xuất phát từ trái tim.

Có thể anh thiếu tế bào lãng mạn, người ngoài nghe thấy, cảm thấy không có gì đặc biệt; thế nhưng chỉ cần là anh nói ra, em liền cảm thấy, đó là lời tỏ tình đẹp nhất trên thế gian mà mình từng nghe được.
__

(*) Thanh xuân không oán hận - Bạch Lạc Mai.
" ": Trích từ truyện

Review by #Ám Dung Hoa
Dựng 3D: #Họa Gian Phi


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...