Thú thật thì trước khi đọc câu chuyện này mình cảm thấy không hào hứng lắm, có thể là do văn án không đủ hấp dẫn, hoặc là do gần đây mình đọc hơi nhiều những câu chuyện tẻ nhạt. Thế nhưng mình không ngờ tới chỉ gần năm mươi chương truyện ngắn ngủi lại mang cho mình được nhiều cảm xúc đến vậy.
Câu chuyện bắt đầu ở thị trấn Ngô, một vùng quê yên bình, lạc hậu, cô gái nhỏ Nam Kiều với những năm tháng quá khứ đau thương.
Khi Nam Kiều được sáu tuổi, cha mẹ cô ly hôn, mẹ cô đến thành phố lớn xa xôi, có gia đình mới, Nam Kiều phải sống với cha. Cha cô là người không có chí tiến thủ, lại đam mê rượu chè. Từ nhỏ sống trong gia đình khuyết thiếu như vậy lại thêm một đám thân thích tham lam, ích kỷ, Nam Kiều trở nên nhu nhược, càng ngày càng thu mình hơn. Cô gái nhỏ không giỏi giao tiếp, cũng không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài.
May mắn trong những năm tháng đau buồn này, Nam Kiều có được hai người bạn vô cùng thân thiết là Cận Viễn và Thẩm Thiến. Thẩm Thiến là cô nàng mạnh mẽ, có tính cách hơi bốc đồng. Còn Cận Viễn, cậu giống như Nam Kiều, đều là những đứa trẻ đáng thương không có một gia đình hoàn hảo. Thế nhưng tình cảm cậu dành cho cô là tình yêu chứ không phải tình bạn đơn thuần.
Hình ảnh Cận Viễn luôn lặng lẽ theo sau Nam Kiều mỗi lúc đi học rồi tan trường, âm thầm bảo vệ cô khiến người đọc cảm thấy có chút nuối tiếc. Nuối tiếc vì sự thâm tình của cậu, vì cậu chỉ là nam phụ.
Bước ngoặt của truyện là khi Nam Kiều mười bảy tuổi, cha của cô qua đời. Nam Kiều quyết định rời khỏi nơi ngập tràn những ký ức không vui này để đến Bắc Thành sống với mẹ. Cô không có nói cho ai biết chuyện mình rời đi, kể cả Thẩm Thiến và Cận Viễn.
Trong tiềm thức, cô không nghĩ sẽ rời khỏi họ, nhưng cô lại rất muốn đi khỏi thị trấn Ngô, một giây cũng không muốn chờ. “Đã muốn đi, cần gì phải tăng thêm ràng buộc?”
Chuyến đi này Nam Kiều không chỉ tìm được gia đình của mình, còn tìm được ánh dương của cuộc đời.
Dịch Gia Ngôn là con trai của cha dượng Nam Kiều và vợ trước, lớn hơn cô bốn tuổi. Anh là chàng thiếu gia nhà giàu, khiêm khiêm quân tử, ôn nhu như ngọc. Khác với những công tử nhà giàu khác bài xích vợ kế của cha. Anh thật lòng đón nhận mẹ của Nam Kiều. Biết được sự tồn tại của Nam Kiều anh đã vượt đường xá xa xôi lén đến thăm cô. Ngay từ lúc cô chưa biết đến, anh đã đứng tại một góc khuất mà âm thầm quan tâm cô.
Lúc Nam Kiều vừa được đón tới Bắc Thành, anh cũng đứng đón cô ở cửa, nhẹ nhàng nói với cô: "Nam Kiều, cuối cùng em cũng tới." Không phải "Sao em lại đến đây?" xa lạ, càng không phải "Em vậy mà cũng đến?" bài xích.
Lúc ban đầu tình cảm họ dành cho nhau chính là tình anh em đơn thuần, chỉ là không biết từ lúc nào tình cảm ấy lớn mạnh, vượt qua giới hạn vốn có của nó. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Bản thân Nam Kiều cũng không rõ mình bắt đầu yêu Dịch Gia Ngôn từ khi nào, thế nhưng cô rất rõ ràng tình cảm của mình không phải là tình anh em, càng không phải chỉ vì đột nhiên có người yêu thương mà muốn ỷ lại. Cô đối với anh chính là yêu.
“Dịch Gia Ngôn, em đối với anh không phải là vừa thấy đã yêu, cũng không có trái tim loạn nhịp, em đã thích anh vào lúc mà bản thân không hề nhận ra.
Đến khi em hiểu được, thì đã yêu anh mất rồi…”
“Đơn giản như vậy thôi, nhưng lại không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết bao giờ sẽ kết thúc.”
Dịch Gia Ngôn chính là ánh dương của Nam Kiều, anh là tinh quang, là mặt trời, chiếu sáng hết thảy khổ sở của cô. Vì anh mà cô nỗ lực tiến về phía trước, để có thể đuổi theo bước chân của anh, sánh bước cùng anh.
Tình cảm của họ không có những hoa lệ của tuổi trẻ, càng không có những bồng bột của thiếu niên. Tình cảm ấy, đặc biệt sâu sắc và lắng đọng. Ngoài ra còn thêm một chút bất an, đè nén. Bởi vì trên danh nghĩa hai người họ là anh em. Gia đình họ vốn dĩ khá truyền thống và cha mẹ họ có thể không chấp nhận được đoạn tình cảm này.
Mười một năm sống với cha ruột là khoảng thời gian không mấy vui vẻ của Nam Kiều. Vì thế khi được sống với mẹ, có một gia đình như mơ, Nam Kiều luôn muốn trân trọng cuộc sống này. Cô cũng rất quan tâm và để ý đến cái nhìn của mẹ, không muốn để bà buồn hay phải suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng khi yêu nào ai nói trước được điều gì. Tình yêu chính là không có lý do. Tới một ngày, bạn gặp được một người, khiến nhịp tim của bạn bỗng đập nhanh hơn vài giây. Đến khi người đó khuất sau góc đường rồi, bạn mới phát hiện ra bản thân lại hồi hộp, hy vọng nhìn thấy người đó đến như thế.
“Một Nam Kiều xưa nay vẫn luôn e sợ, vẫn luôn khiêm tốn, không kiêu ngạo nhưng cũng không tự ti, lúc này đang ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngọc Lan, một khắc cũng chưa từng chùn bước, chỉ yên lặng đối mặt với bà.
“Mẹ, nếu như không có Dịch Gia Ngôn, con sẽ không có ngày hôm nay. Con đã cố gắng rất nhiều năm mới có thể đuổi kịp anh ấy, con nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.””
Mình đã từng đọc được ở đâu đó một câu như thế này: “Tình cảm nếu không vượt qua chông gai, sẽ không lâu bền. Thế nhưng khi tình cảm đủ sâu sắc thì chông gai cũng phải chùn bước.”
“Rất lâu về sau, Nam Kiều nhận được một bức thư:
Chào em, Tiểu Kiều.
Em biết không, trên đời này chưa từng có người có thể hạnh phúc một cách thuận buồm xuôi gió.
Sinh lão bệnh tử, sự đời thăng trầm, đây là những việc rất bình thường.
Không có bệnh tật, con người sao có thể trân quý những khi khoẻ mạnh? Không có ly biệt, con người sao có thể vui sướng khi đoàn tụ? Không có cái chết, ý nghĩa của mạng sống cũng không còn quan trọng nữa. Không có già đi, tình yêu bất tương ly khi bạc đầu sẽ mất đi giá trị của nó.
Cho nên, anh đột nhiên nghĩ rằng bản thân thật may mắn.
Từ khi gặp nhau đến nay, chúng ta đã trải qua nhiều trắc trở. Mà những trắc trở ấy, chờ sau khi chúng ta già đi, nó có thể trở thành vết mực đậm màu trong quá khứ dài đẵng của anh và em. Đợi đến khi ấy, chúng ta có chăng sẽ cảm tạ cuộc đời đã ban nhiều chông gai như thế, cảm tạ sau những sóng gió kia, chúng ta vẫn may mắn có nhau.
Tiểu Kiều, em còn nhớ trên xe lửa, lúc em hát bài “Ca” cho anh nghe không?
Vương Tiểu Ba có Lý Ngân Hà.
Alps này có bồ câu trắng.
Hoa ngoài cửa sổ có gió xuân.
Thế giới này có sự vui vẻ.
Xe lửa dần tiến qua sườn núi nhỏ.
Trên sườn núi nhỏ có ngỗng trắng a.
Trên xe lửa có người đi cùng em.
Em yêu toa xe lửa nhỏ hôm ấy.
Mà anh đây không yêu Alps, cũng không yêu bồ câu trắng, càng không yêu Vương Tiểu Ba hay Lý Ngân Hà và cả xe lửa gì đó nữa.
Anh lựa chọn trở thành một người ích kỷ, không bác ái tới vậy. Anh không hề rộng lượng mà yêu nhiều như vậy, anh chỉ yêu một chút thôi.
Cái ‘một chút thôi’ ấy tên là Nam Kiều.
Là chấm nhỏ trong thế giới vô cùng rộng lớn này, nhưng lại là toàn bộ thế giới đối với anh.
Anh ấy à, anh không học được Vương Tiểu Ba viết được nhiều thư tình như vậy. Có thể hơi vụng về, mặc dù không lưu loát, nhưng anh vẫn muốn viết cho em một bức thư.
Giấy trắng mực đen mới không hết nợ tình.
Giấy trắng mực đen mới có thể dắt em cùng anh già đi, giống như bức thư này úa vàng.
Khả năng hành văn của anh thật sự có hạn, nhưng tình yêu của anh dành cho em là vô hạn.
Chữ thì rất ngắn, cuộc đời rất dài. Anh nguyện dùng một đời có hạn này của anh để viết thật nhiều câu tỏ tình, sau đó cùng em đi qua thật nhiều con đường, ngắm chim bồ câu, leo núi Alps hay ngồi xe lửa…
Thiên ngôn vạn ngữ suy cho cùng cũng chỉ có một câu:
Chỉ mong anh và em, là một bản tình ca bất tận.
Dịch Gia Ngôn.”
Chắc hẳn chẳng cần nói gì nữa mọi người cũng cảm nhận được tình cảm nam chính dành cho nữ chính rồi nhỉ, nồng nàn mà đầy sâu sắc. Cuộc đời này còn gì may mắn hơn là chuyện trong những năm tháng trẻ tuổi bồng bột lại gặp được chân ái cuộc đời, sau đó cùng người vượt qua bão giông để đi tới cuối con đường?
“Anh tốt nhất thế giới” là một câu chuyện khá hay và đáng đọc. Mặc dù mô típ truyện không mới nhưng bù lại văn phong của tác giả rất tốt, miêu tả tâm lí nhân vật cũng vô cùng tỉ mỉ.
Truyện không dài, không nhiều những mâu thuẫn bất ngờ nhưng nội dung được trau chuốt khiến người đọc cảm thấy rất xúc động. Ngoài ra truyện còn một chút sạn nhỏ nhưng không ảnh hưởng lắm đến nội dung. Vì vậy, nếu các bạn đang tìm kiếm một bộ truyện sủng ngọt nhẹ nhàng và tràn đầy ấm áp thì hãy nhảy hố nhé ^^
_____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban