“Những thứ mà An Thanh Đằng thích tôi mãi mãi ghi nhớ trong tim, cho dù có trở thành ông già rụng hết răng tôi cũng sẽ không bao giờ quên…”
“Vòng tay của anh thật ấm áp! Nhưng có mùi hương của rất nhiều cô gái… vì vậy, tôi cũng chẳng thèm!”
“Nhưng nhịp đập trái tim tôi chỉ có một mình cô biết rõ… chỉ để một mình cô biết được…”
Xin anh nhất định phải tin tưởng.
Rằng thiên sứ đã từng đến đây.
Cô ấy đã dùng nước mắt tưới đẫm hạnh phúc cuối cùng của mình…
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất dưới lời kể của nữ chính. An Thanh Đằng, 17 tuổi, là một người giúp việc không hề nổi bật trong nhà họ Hạ, cùng lớn lên với Hạ Thất Lăng. Với cô, Hạ Thất Lăng luôn luôn là một công tử quý tộc cao quý, không bao giờ có thể với tới được.
Khi còn nhỏ, An Thanh Đằng có một người bạn tên là Y Tùng Lạc. Nhưng sau này lớn hơn, họ phải xa cách nhau. Và rồi một ngày, Lạc Lạc trở về, đánh thức phần kí ức cũ cô đã làm mất. Cô lại mơ thấy cơn ác mộng về người đàn ông có nốt ruồi trên mép trái, những vệt máu đỏ hằn trên hai chân, ánh sáng từ mặt trăng bao trùm lên mặt đất... Phải chăng Y Tùng Lạc liên quan đến kí ức đó? Tại sao cô lại quên đi hắn?
Quá khứ như một bức màn lặng lẽ bị vén lên. Trước năm 7 tuổi, nước mắt, nụ cười... của cô ấy đều thuộc về Hạ Thất Lăng. Có một cậu bé rất thích âm thầm đi theo sau một cô bé, lặp lại những việc mà cô bé đó làm: nhảy lò cò, nặn đất sét, đào mộ chôn những con côn trùng nhỏ bị chết… Cậu ta làm việc này rất cẩn thận, rất cần mẫn, mặc dù đơn điệu nhưng rất vui vẻ. Thế nhưng về sau, cậu ta mãi mãi đứng đằng sau cô bé, yên lặng, cô độc trong gió rét… Bởi vì bên cạnh cô bé kia đã có một cậu con trai khác! Hạ Thất Lăng lo sợ một ngày cô ấy sẽ biến mất.
Hạ Thất Lăng bị ép đi Mỹ. Hai người đã bỏ trốn trong 7 ngày. Những hiểu nhầm xảy ra trong và sau chuyến đi này đã đưa cô ấy gần Y Tùng Lạc hơn.
Vào ngày mùng 7 tháng 7 mỗi năm, cô lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ vọng từ vườn hoa tử la lan. Mối thù giữa nhà họ An và nhà họ Hạ rốt cuộc sâu sắc đến mức nào? Đó là một câu chuyện xưa về hai cô gái là An Nhan Nhan và Hạ Diệc Hân...
Một ngày trước khi An Thanh Đằng ra đi, để níu kéo cô, Hạ Thất Lăng đã đâm vào ô tô. Anh bị thương nặng nhưng vẫn không giữ được cô ấy. Cô đã nhận ra trái tim mình. Cô cứ ngỡ rằng mình yêu Lạc Lạc nhưng không phải, đó là sự cảm động, sự xót thương, sự cứu vãn lại những hồi ức khủng khiếp xưa cũ của mình.
Bấy lâu nay, cô không dám thừa nhận người khắc ghi trong tim chính là người vừa hành hạ, vừa cố sức bảo vệ, vừa tàn nhẫn nhưng lại cực kì dịu dàng với mình. Yêu quá sâu sắc nên tổn thương mới quá nghiêm trọng. Kết truyện, An Thanh Đằng dắt theo Bối Nhi đi ngày càng xa...
Câu chuyện khép lại để lại nhiều dư âm. Truyện không dài, tình tiết không thừa thãi. Cuối truyện giải quyết những thắc mắc của người đọc. Nhưng mình vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Mình nghĩ lựa chọn của An Thanh Đằng là đúng, đúng khi cô ấy nhận ra thứ mình muốn là sự tự do.
_______
" ": Trích từ truyện
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban