Văn án:
Ai cũng biết Trần Mặc là đệ nhất danh khối trung học toàn thành phố, người cũng như tên, trầm mặc ít lời, như một đoá hoa lạnh lùng lại kiêu ngạo, chỉ nói chuyện với duy nhất Nguyễn Manh.
Nhưng điều mọi người không biết chính là, đoá hoa cao lãnh này, khi học tiểu học lớp một từng bị kêu là “thằng nhóc câm”, lúc ấy luôn là tiểu bá vương Nguyễn Manh che chở cậu.
Hơn nữa sách vở của đoá hoa cao lãnh này rất đặc biệt, tất cả mặt trên đều viết tên cô.
Sau đó, cô hôn đoá hoa băng lãnh là cậu xong, liền chạy đến mất dạng.
Nhiều năm sau, cậu chặn cô ở một góc, thanh âm hơi hơi mang theo chua xót, lẩm bẩm, “Tớ sai, nhưng tớ ít nhất sẽ không quên đi chuyện bản thân đã làm.”
Nói xong, cậu cúi người, dùng sức hôn cô.
Nhiều năm sau tại một đỉnh núi nọ, có người hỏi Trần Mặc: “Trần tổng, mối tình đầu của ngài là khi nào?”
Trần Mặc bình đạm trả lời: “Năm nhất.”
“Sơ trung hay cao trung?”
Trần Mặc: “Tiểu học.”
“……” đoá hoa băng lãnh này thực sự là sớm trưởng thành!
Cả thế giới này đều bị cậu ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có Nguyễn Manh có thể tiến vào.
_______________
Đối diện nhà cô bé Nguyễn Manh vừa chuyển đến một gia đình mới, nên bố dắt bé sang nhà hàng xóm chào hỏi làm quen. Thế nhưng kì lạ là cậu nhóc bằng tuổi bé con họ lại chẳng thú vị chút nào, cho dù bé nhiệt tình nói chuyện hay muốn kết bạn thì vẫn trầm mặc lạnh nhạt không nói gì rồi đi mất.
Sau này, bố mẹ nói cho bé biết, cậu bạn kia bị bệnh nên không thích giao tiếp cùng người lạ, hy vọng bé có thể giúp cậu hòa nhập với mọi người. Nguyễn Manh khi ấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết nghe lời. Vì thế, bé quyết định phải bảo vệ và đối xử thật tốt thật tốt với cậu. Bởi bé hy vọng, cậu sẽ khỏe lại, sẽ vui vẻ chơi đùa cùng bé khắp nơi. Lust Aveland
Cô bé Nguyễn Manh tựa như một vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, cho dù nhìn ở bất kì đâu cũng lấp lánh xinh đẹp và tràn ngập sức sống. Cô bé hay nói, hay cười lại đặc biệt tinh tế và giàu lòng lương thiện. Sự xuất hiện của cô trong những năm tháng ấy, đã đem những tia nắng ấm áp nhất xóa tan đi sự cô độc đến mức lạnh giá trong lòng một người. Đó chính là cậu bé thiên tài nhưng tự kỉ Trần Mặc.
Khi ấy, Nguyễn Manh không hề biết nhiều như vậy, cô bé chỉ biết Trần Mặc là hàng xóm, là bạn của mình, cậu ấy kì lạ như thế nào cũng không sao cả. Các bạn khác ức hiếp cậu, cô sẽ đánh, các bạn khác trêu chọc cậu, cô sẽ mắng, các bạn khác không chơi cùng cậu, cô sẽ chơi. Cô bé muốn mình trở thành người đầu tiên làm cho cậu biết rằng, thế giới này nếu không có ai bên cậu thì vẫn còn cô ở đây. Tất cả, đều tự nhiên như vậy, chân thành như vậy…
Vì thế, bên cạnh cậu bé Trần Mặc lạnh nhạt không nói lời nào luôn là cô bé Nguyễn Manh líu ríu đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện trưa nay ăn gì, bài nào không làm được, bị mẹ phạt ra sao… Nguyễn Manh cũng không hề buồn lòng khi cậu không trả lời, bởi vì cô bé biết, cậu sẽ luôn kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ tất cả.
Thế nên, cô bé không ngại ngần mỗi tối chạy đến nhà nhờ cậu giảng bài, còn mua thêm bức tranh ghép hình thật lớn sang chơi chung. Thời gian ở cùng cậu, luôn yên tĩnh dịu dàng và đặc biệt ấm áp. Có lẽ, ngay từ những khoảnh khắc tưởng như bình dị này, đã lặng lẽ thắp sáng những vì sao nho nhỏ trong lòng cả hai, để chẳng biết tự bao giờ lại biến thành dải ngân hà dài rộng trong đêm đen thăm thẳm mất rồi.
***
Trần Mặc, người cũng như tên, trầm mặc ít nói, thông minh lạnh lùng…
Sinh ra với khối óc thiên tài, mọi sự vật sự việc xung quanh đối với Trần Mặc quá sức dễ dàng. Thế nhưng, cậu lại mắc chứng bệnh tự kỉ, luôn sống trong thế giới cô đơn của chính mình, không có ai bên cạnh cũng không cần ai bên cạnh. Khi ấy, mọi thứ của cậu đều là những con số phức tạp trên quyển tập, không màu sắc, không dáng hình và không cả cảm xúc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Thế nhưng, giống như là vận mệnh đã an bài, vào cái ngày cậu chuyển đến nơi ở mới, đã có một người quan trọng xuất hiện, làm thay đổi tất cả những khái niệm và tư duy trong cậu. Một người mà sau này, cậu nguyện đánh đổi tất cả để có thể bên cạnh, yêu thương chở che. Và người ấy không ai khác chính là Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh là người đầu tiên làm rất nhiều điều cho cậu, là người đầu tiên kể những câu chuyện nhỏ về mọi thứ cho cậu nghe, là người đầu tiên đi tìm cậu khi cậu đi lạc, là người đầu tiên đem đến cho cậu bộ tranh xếp hình chơi chung, là người đầu tiên tặng cậu chú robot rất đẹp vào sinh nhật mà không ai nhớ, là người đầu tiên tin cậu không làm điều xấu và là người đầu tiên dịu dàng nói với cậu rằng, cậu là tiểu thiên sứ thông minh đáng yêu nhất trên đời này…
Từng chút từng chút một nho nhỏ ấy, khắc vào trái tim Trần Mặc thành vết tích sâu đậm, để đến cuối cùng khắp nơi đều là giọng nói và dáng hình Nguyễn Manh.
Vì thế, Trần Mặc để Nguyễn Manh bước vào thế giới của mình, cậu cũng vì cô mà phá tan đi rất nhiều quy tắc của bản thân. Bởi, Trần Mặc biết, chỉ cần là Nguyễn Manh, chỉ cần là cô, là cô thôi, vậy đủ rồi.
Mọi người đều nói, Trần Mặc không thích hợp bên cạnh Nguyễn Manh, vì cậu là biển đêm, sâu thẳm, tăm tối và lạnh giá. Còn Nguyễn Manh lại như ánh mặt trời, rực rỡ chói chang và lấp lánh sắc màu. Thế nhưng, mọi người không biết, biển đêm nguyện rũ bỏ thế giới của mình, biến thành hàng ngàn con sóng, tan vào nắng mai hòa cùng mặt trời.
Vì Nguyễn Manh, Trần Mặc học cách trưởng thành, học cách quan tâm chở che và yêu thương một người. Bởi cậu biết, bản thân mình bị bệnh, cậu không muốn cô phải vì mình mà chịu tổn thương, cũng không muốn cô chịu bất cứ thiệt thòi nào. Nguyễn Manh của cậu, phải bình an vui vẻ ấm áp một đời.
Vậy nên, Nguyễn Manh dù ở đâu, làm gì, dù vất vả khó khăn ra sao cũng luôn biết rằng, phía sau cô còn có một Trần Mặc kiên định đứng đó, yên lặng chờ đợi cô, không bao giờ rời đi.
Bởi,
"Thế giới anh nhìn thấy như thế nào?
Là em…"
Đúng vậy, là em, là Nguyễn Manh, là vì sao duy nhất trong lòng anh.
***
"Bạn trai thiên tài" là bộ truyện đầu tiên mình đọc của tác giả La Lí La Sách và mặc dù truyện chưa hoàn cv thì mình cũng xin mạn phép được chấm 9/10 điểm cho tác phẩm này. Bởi vì, đây hoàn toàn là một bộ truyện chuyên sủng ngọt và rất cảm động. Văn phong tác giả mềm mại, lưu loát, đặc biệt có những phân đoạn thật sự rất tình cảm tạo nên cảm xúc chân thật và lắng đọng.
Về nam nữ chính theo mình thấy là xây dựng từ ngoại hình đến tính cách đều vô cùng tốt. Nữ chính Nguyễn Manh là một cô gái mạnh mẽ, trượng nghĩa, ấm áp và vô cùng mềm lòng. Vì thế, khi nhìn thấy cậu bé Trần Mặc cô độc ở thế giới bi thương của mình, cô đã từng bước một kiên trì đến bên cậu, dịu dàng ở đó, sẵn sàng vì cậu bao dung tất cả, yêu thương tất cả. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Nam chính Trần Mặc là một chàng trai thiên tài bị bệnh tự kỉ. Thế giới của cậu từng rất cô độc tẻ nhạt và không có gì cả. Ngay đến những người thân trong gia đình cũng xem cậu là đứa trẻ không được đón nhận. Mọi người đều vì sự ích kỷ của bản thân mà rời xa, bỏ lại một mình cậu chơi vơi tồn tại.
Nhưng, giữa những tổn thương và đau đớn ấy, Nguyễn Manh luôn là người ở lại, dùng giọng nói như tơ trời quyến luyến, dùng nụ cười như sao trời đêm đông và dùng đôi tay mềm nhẹ khẽ ôm cậu vỗ về. Tất cả tựa như ánh nắng chiếu qua trái tim, ấm áp ngọt ngào và dịu dàng biết bao.
Vì thế, chuyện tình cảm của hai người nhẹ nhàng ươm mầm từ thuở nhỏ, lớn dần theo tháng năm và sẽ kết thành quả ngọt khi trưởng thành. Và mình tin như vậy. Bởi, cả cuộc đời này của Nguyễn Manh hay Trần Mặc, sẽ không thể có bất kì người nào thay thế được vị trí đối phương trong lòng họ. Đó là sự đặc biệt của tình yêu. Chỉ là người, là người mà thôi…
Cho nên, nếu bạn đã chán những câu chuyện ngược, kích thích hay đầy rối rắm phức tạp xin hãy dừng chân ghé lại câu chuyện này. Một bộ truyện tràn đầy sủng ngọt cảm động hẳn sẽ như cốc ca cao nóng ấm trong ngày gió về, nhè nhẹ đi vào tim, lưu luyến không rời.
À, truyện chỉ có convert mà chưa có nhà nào nhận cả nên mình mong sẽ có nhà làm sau review này cho mn đọc ạ ^^
___________
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban