Lưu Ngọc là một con miêu yêu, nhưng cách tu luyện của y chẳng phải là tu luyện chính thống gì, mà chủ yếu chỉ quen dùng mấy món bàng môn tả đạo.
Ví dụ như đi trộm chu quả của một con rắn tinh để ăn vì nghĩ sẽ tăng được tu vi, lại ví như dụ dỗ một vị thần tiên pháp lực cao cường, chờ đợi thời cơ móc tim người ta ra mà ăn.
Thế rồi một ngày kia, Lưu Ngọc bất ngờ bị nhốt trong bí cảnh với Bích Linh Tiên quân - một vị thần tiên pháp lực cao cường bị mất trí nhớ. Lần đầu gặp Bích Linh Tiên quân, Lưu Ngọc bị hắn đánh cho một chưởng mạnh đến nỗi hiện cả nguyên hình, đến lần này gặp lại, y bèn vạch ra một kế hoạch vô cùng chu đáo: dựng một màn kịch người yêu ân ái mặn nồng với Bích Linh, khiến hắn yêu y, sau đó tìm thời cơ moi tim móc phổi hắn ra để ăn.
Nếu Lưu Ngọc là một miêu yêu quen đường bàng môn tả đạo, thì Bích Linh lại chính là vị Tiên quân thanh liêm chính trực, biết giữ phép tắc có tiếng trên Thiên giới.
Thứ mà Bích Linh trước khi mất trí nhớ ghét nhất chính là mấy yêu quái như Lưu Ngọc, nhìn thấy Lưu Ngọc, hắn chỉ hận không thể một chưởng đánh bay, làm sao có thể đi nói chuyện yêu đương với một con miêu yêu được?
Nhưng mà ngày ấy khi tỉnh lại trong bí cảnh, trong đầu Bích Linh chẳng hề có chút ký ức nào. Hắn không nhớ mình là Bích Linh Tiên quân, cũng không nhớ từng ghét yêu vật Lưu Ngọc như kẻ thù. Mọi điều hắn biết đều do Lưu Ngọc kể cho. Y kể rằng hai người họ là người yêu, vô cùng gắn bó yêu thương nhau, tên hắn không phải là Bích Linh, mà là Thạch Đầu. Y dần dần tạo nên một ký ức giả cho hắn, quan tâm chăm sóc hắn, khiến Bích Linh ban đầu dù còn nhiều mối nghi ngờ, nhưng về sau, chính hắn cũng đã tin rằng mình yêu Lưu Ngọc thật lòng thật dạ.
Bích Linh nghĩ, nếu như Lưu Ngọc nói dối, nếu như Lưu Ngọc không yêu hắn, thì hẳn vào cái lúc bí cảnh sụp xuống kia, y đã không màng tính mạng lao tới chắn giúp hắn tảng đá nọ. Có điều Bích Linh lại không biết rằng, những lời Lưu Ngọc nói khi ấy chẳng qua chỉ là một lời thoại trong vở kịch mà y đã dựng sẵn cho hắn.
“Bởi vì ta thích huynh mà. Thích một người thì tất nhiên muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với người ấy. Mặc cho huynh có cao cường đệ nhất thiên hạ chăng nữa, thì lúc huynh gặp nguy hiểm, ta vẫn luôn nguyện che chắn cho huynh.”
Và thế là Bích Linh ngàn năm thờ ơ, lạnh nhạt, cuối cùng cũng bị Lưu Ngọc làm cho rung động.
“Ta thích ngươi. Từ nay về sau đã có ta bảo vệ ngươi.”
Vì Lưu Ngọc, hắn bắt đầu làm những điều mà trước đây mình chưa bao giờ làm. Cùng Lưu Ngọc đi dạo phố, mua tất cả những món đồ hắn thấy hay ho cho Lưu Ngọc…
Vì Lưu Ngọc mà hắn dựng lại ngôi nhà cả hai từng chung sống trong bí cảnh, để hai người họ có nhà, có nơi để sớm chiều bên nhau. Vì Lưu Ngọc mà người vốn nguyên tắc cứng nhắc như hắn cũng có lúc dùng pháp thuật để ép đào nở hoa, chỉ để đổi lấy một nụ cười của người trong lòng.
“... Lưu Ngọc bỗng ngửi thấy mùi hương đào thoang thoảng đâu đây. Y ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt trông thấy cả cây hoa đào đều bừng nở, cánh hoa hồng phớt phiêu du theo gió, diễm lệ khôn cùng.
Tim Lưu Ngọc đập thình thịch. Y đờ đẫn, bị cảnh tượng hoa nở tuyệt mỹ hút hồn, mãi cho tới khi Bích Linh nhặt lấy một cánh hoa vương trên tóc y, Lưu Ngọc mới hoàn hồn, ngơ ngác nói: “Đẹp quá.””
Từ một vở kịch giả dối ban đầu, cuối cùng lại thành thật lòng thật dạ.
Y nhập vai quá sâu, trong phút bất cẩn đã trót yêu Bích Linh, hơn nữa còn yêu đến si dại, yêu đến tha thiết. Mà Bích Linh, hắn chân thành, tha thiết yêu y, chẳng chút âm mưu thủ đoạn.
Khi nhận ra tình cảm trong lòng trở nên khác lạ, Lưu Ngọc đã chẳng thể ngăn chặn tâm tình của mình nữa. Ngày ngày ở bên Bích Linh, y vừa đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc vì được người yêu quan tâm, song cũng bất an vô cùng khi không biết lúc nào màn kịch giả dối này sẽ bị lộ tẩy. Nếu như Bích Linh nhớ lại… chắc chắn hắn sẽ trở về là Bích Linh Tiên quân cao cao tại thượng, khinh thường thứ yêu vật như y. Chỉ cần nghĩ như vậy, là lòng Lưu Ngọc đã quặn lên đau đớn.
Rồi việc gì đến cũng phải đến. Bích Linh hồi phục trí nhớ, không chỉ nhớ ra mình ghét những thứ yêu vật giống Lưu Ngọc tới nhường nào, mà còn quên hết tất cả những ký ức mấy tháng hai người sớm chiều bên nhau. Trước thái độ hờ hững, lạnh lùng có phần tàn nhẫn của Bích Linh, Lưu Ngọc biết những gì mình hằng lo sợ cuối cùng đã thành hiện thực. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Nhưng y lại không sao buông được tình cảm đã sớm khắc sâu trong tim.
Lưu Ngọc cố chấp đuổi theo Bích Linh, hết lần này đến lần khác bày tỏ tình cảm của mình. Nếu hắn không thể nhớ lại, vậy y cũng sẵn sàng theo đuổi hắn một lần nữa. Nhưng tiếc thay bấy giờ Bích Linh không phải là gã Thạch Đầu từng bắt cá cho y, đợi y về nhà, sẽ mãi mãi bảo vệ y nữa, mà là Bích Linh Tiên quân thân phận tôn quý. Hắn tàn nhẫn gạt y ra khỏi cuộc đời mình, những yêu thương xưa kia, cuối cùng chỉ còn mình Lưu Ngọc còn nhớ.
Thế mà…
Lưu Ngọc vẫn cẩn thận bảo vệ những hồi ức tốt đẹp mà đau đớn ấy.
Y vẫn cố chấp chờ đợi gã Thạch Đầu của mình ở căn nhà kia, y tin chắc rằng rồi có một ngày hắn sẽ quay về.
Y không màng tính mạng để khiến hoa đào bung nở, dâng đến trước mặt Bích Linh cảnh tượng tươi đẹp nhất, y như cái ngày Bích Linh làm hoa nở chỉ để y cảm thấy vui.
Rồi đến khi Bích Linh bị ám sát, Lưu Ngọc cũng không chút do dự hiến đi trái tim mình cho hắn. Y muốn bảo vệ hắn, cũng như khi trước hắn đã nói, hắn sẽ bảo vệ y, mãi mãi.
Tỉnh dậy một lần nữa với trái tim của Lưu Ngọc đập trong lồng ngực, cuối cùng Bích Linh cũng nhớ ra… nhớ ra hắn quả thực đã động lòng với một miêu yêu, nhớ ra miêu yêu ấy đã vì hắn mà trải qua trăm đắng ngàn khổ, cuối cùng, ngay cả trái tim cũng móc ra đưa cho hắn.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Hắn khẽ vuốt suối tóc dài của Lưu Ngọc, cầm tay y áp lên lồng ngực mình, nhẹ nhàng nói với chất giọng trầm khàn: “Người quên rồi sao? Trái tim của ngươi… ở đây.”
Nhưng vì mất đi trái tim, Lưu Ngọc quay trở về hình dáng của một con mèo bình thường, không có thần trí. Y đã quên hết tất cả, quên Bích Linh, quên chính bản thân mình, quên đi mối tim ghi tâm khắc cốt từng khiến y hạnh phúc, song cũng khiến y tổn thương tột cùng. Nếu như trước đây, Lưu Ngọc là người luôn phải đuổi theo bóng lưng Bích Linh thì hiện tại, dù Bích Linh có cố gắng bao nhiêu chăng nữa, trong mắt Lưu Ngọc cũng chẳng hề có hắn lấy một lần.
“Chắc chắn đây là hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
Từ nay về sau và cho tới hàng ngàn, hàng vạn năm sau nữa, hắn vĩnh viễn chỉ có thể giống như bây giờ, ôm siết người ấy vào lòng để rồi không ngừng… nhớ nhung khao khát trái tim người ấy.”
***
“Bàng môn tả đạo” kể về hai nhân vật phụ trong truyện “Phàm tâm đại động” mà mình đã review trước đó.
Dù ban đầu mục đích của Lưu Ngọc là lợi dụng Bích Linh, thế nhưng đôi khi mình tự hỏi là có thật y muốn giết Bích Linh không? Bởi ngay từ khi chưa nhận ra mình thích hắn, đã có những lần y vô tình quan tâm, bảo vệ hắn chẳng màng tính mạng rồi. Dù sao đó Lưu Ngọc vẫn tự khuyên nhủ mình rằng chỉ là diễn kịch mà thôi, nhưng mình vẫn cảm thấy y làm vậy là xuất phát từ sự quan tâm và bản tính thiện lương của mình. Lưu Ngọc là yêu, nhưng không phải một miêu yêu hoàn toàn xấu xa, độc ác. Cũng bởi vậy nên trong một số chuyện, y cố chấp đến ngây thơ, cũng bởi vậy nên về sau khi Bích Linh quên mất y, y mới đau lòng đến vậy.
Bích Linh là một người lạnh lùng. Theo hắn, thần tiên không thể động lòng phàm, do vậy việc gặp gỡ và kết duyên với Lưu Ngọc quả thật là một việc mà trước đây có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến. Nhưng sức mạnh của tình yêu thì lại luôn kì diệu, mãnh liệt như vậy, hắn yêu Lưu Ngọc nhưng lại vô tình làm tổn thương người mình yêu, để rồi về sau phải sống trong day dứt và đau khổ khôn nguôi. May mà ông trời vẫn cho hắn một cơ hội nữa, để hắn sửa chữa lỗi lầm và ôm lấy trái tim Lưu Ngọc.
Từ một vở kịch hư tình giả ý ban đầu, cuối cùng lại thành yêu thương thật lòng. Theo đánh giá của mình thì “Bàng môn tả đạo” không xuất sắc, truyện ngắn nên tiết tấu diễn biến khá nhanh, nhưng vẫn có những phân đoạn ngược khá đau lòng, khiến người đọc đồng cảm.
Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện ngắn, đường trộn thuỷ tinh vừa ngọt vừa đau thì có thể thử tham khảo “Bàng môn tả đạo” xem sao nhé. ^^
____
“ ”: Trích từ truyện.
*Hình ảnh minh họa là bìa sách xuất bản.