Văn án:
“Du Thiên Linh, là con gái duy nhất của tân đế, đồng thời là nhất phẩm Đại tướng quân, được phụ hoàng vô cùng sủng ái, lại có sáu vị hoàng huynh bảo vệ. Trong triều đình, bất cứ ai phạm thượng đều sẽ bị xử lý theo cung quy, không phục liền đánh, đánh tới khi phục mới thôi.
Nhóm quần thần đánh không lại: Nguyền rủa ngươi không gả đi được!
Du Thiên Linh: Phụ hoàng, con muốn tuyển phò mã, nhi tử của bọn họ, từng người đều phải đến xếp hàng!
Quần thần: /(ToT)/ ~~ công chúa, chúng thần sai rồi!”
***
Du Thiên Linh là ái nữ duy nhất của tân đế, trên có phụ thân che chở, dưới có sáu vị ca ca bảo vệ, từ nhỏ đã tung hoành ngang dọc khắp Bắc Cương. Năm đó Du thị xuất binh phạt trụ*, có được ngôi vị hoàng đế, ngoài công lao của sáu vị hoàng tử, cũng không thể không kể đến chiến tích vẻ vang của vị công chúa này.
Tân Hoàng đăng cơ không lâu, biên cương hỗn loạn, các nước chư hầu nhăm nhe xâu xé, Du Thiên Linh tự mình mang binh, không những dẹp loạn còn mang Tuy quốc dâng lên làm quà sinh thần cho tân đế.
Tân đế yêu thương nàng hơn mạng, sáu vị hoàng tử càng thêm yêu chiều chở che, có thể nói, muôn vàn sủng ái đều nằm trên người nàng. Thế nhưng, tính tình nàng ngang tàng, giống như một con ngựa hoang không thể kiềm chế, vừa mới thắng trận trở về không bao lâu đã muốn đi Tây Nhung chinh chiến. Hoàng đế sầu đến bạc nửa mái đầu, cuối cùng nghĩ ra một cách chính là tìm một nam nhân giữ chân nàng ở lại!
Việc chọn phò mã do chính nàng thực hiện, mặc dù ở giữa gặp phải cảnh “ly miêu hoán thái tử”*, thế nhưng “miêu” này cũng coi như thành thật, tự mình vạch trần chuyện dối gạt nàng, hơn nữa, “người thay thế” này so với “hàng thật” càng hợp khẩu vị của nàng hơn.
Vì thế, Du Thiên Linh khiến phụ hoàng ban chiếu chỉ, chọn thế tử ốm yếu bệnh tật của Hoài An Hầu Thời Hoài Kim làm phò mã.
Du Thiên Linh tính tình lỗ mãng lại nóng nảy, thế nhưng, đối với nam nhân mình đã chọn lại sủng ái có thừa. Chàng nói muốn một lần được sống như nàng, tự do tự tại, vậy nàng cũng sẽ tận lực, đem lại những thứ tốt nhất cho chàng.
Chàng là nam nhân xa lạ đầu tiên không quan tâm đến những lời đồn đãi vớ vẩn về nàng, có thể nói ra tâm tư của nàng. Hơn nữa, người nam nhân này không chỉ đẹp như trích tiên giáng thế, còn dịu dàng, săn sóc, cười rộ lên lại giống hồ ly tinh câu mất trái tim nàng.
Nam nhân lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, không những biết làm ấm giường còn đặc biệt “hợp” nàng như thế trên đời này liệu có mấy người. Vì thế, thất công chúa Du Thiên Linh tuyệt đối sẽ không để cho nam nhân tốt như vậy thoát khỏi tay nàng.
Cả đời nàng kiêu ngạo bất tuân, trên chiến trường vung đao giục ngựa, chưa từng vì kẻ nào mà thỏa hiệp. Chỉ có nụ cười của chàng như nắng ấm mùa xuân, khiến nàng muốn dừng chân, lười biếng sưởi nắng trong vòng tay của chàng.
***
Du Thiên Linh từ nhỏ đã được phụ mẫu cùng các vị ca ca cưng chiều, tính tình bá đạo, thích đao kiếm, không thua kém bất kể đấng nam nhi nào. Lúc nhỏ nàng cứu một người, là Lục hoàng tử thất sủng của Hạ quốc, coi hắn như tiểu đệ, còn trữ hắn vi hoàng.
Nào ngờ, hắn lại có ý tưởng không tốt với nàng, còn vì muốn thu nàng vào hậu cung mà vây hãm nàng ở Hạ quốc. Cả cuộc đời Du Thiên Linh chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, vì thế, sau khi trở lại Du quốc, nàng liền nhanh chóng tìm một người để gả đi.
Mặc dù quyết định có chút gấp gáp, thế nhưng nàng cũng không phải người hồ đồ, mang hạnh phúc cả đời ra đánh cuộc. Phò mã của nàng là do chính nàng chọn, nàng sẽ không oán, không hối, cũng không buông tay giữa đường. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Nàng thích Thời Hoài Kim, một phần là bởi vì “sắc đẹp mê tâm”, phần khác là bởi tính tình thành thật, hiểu ý lại bao dung của chàng. Chàng sẽ không vì mấy lời đồn đãi mà nghĩ xấu cho nàng, cũng không nề hà tình tính tình nàng “không hợp lễ giáo”.
Chàng quan tâm nàng từ những điều nhỏ nhất, để nàng tự do tùy ý, lại luôn đứng phía sau, không ngừng cố gắng trở nên tốt hơn, vì nàng phân ưu, vì nàng chiều chuộng. Chàng giống như một dòng suối ấm áp, từng chút len lỏi vào trái tim nàng, rồi trói chặt nàng trong đó.
Quá khứ, nàng đã từng vì Dung Tranh mà động tâm, cứ ngỡ ngôi nhà hắn hứa xây cho nàng sẽ là bến đỗ cuối cùng. Nào ngờ, có duyên không phận, Dung Tranh với nàng giờ chỉ còn là quá khứ. Mà hiện tại của nàng, tương lai của nàng, thậm chí là kiếp sau của nàng, cũng chỉ có một mình Thời Hoài Kim mà thôi.
Thời Hoài Kim là đại thiếu gia của Hoài An Hầu phủ, từ nhỏ ốm yếu, ngoài tổ phụ đã qua đời cùng với vị sư phụ thần y quanh năm thích tiêu dao thì không còn ai thương chàng hết. Tổ mẫu cùng phụ mẫu thiên vị đệ đệ, bởi vì không nỡ “gả” hắn cho vị công chúa đương triều tiếng xấu đồn xa mà lấy chàng làm người thế thân.
Chàng vốn chỉ là một cọng cỏ khô nơi đáy giếng, tình thân với chàng đã hoang cạn từ lâu. Vì thế, chàng đánh cuộc một lần, mong rằng Du Thiên Linh có thể đưa chàng ra khỏi nơi khô cằn tăm tối ấy.
Có lẽ, lúc bắt đầu, chàng đối với nàng chỉ là ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ một nữ nhi như nàng có thể làm được nhiều thứ như nàng, lại có phụ mẫu, huynh trưởng yêu thương. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, có lẽ là lúc nàng vì chàng lấy lại công bằng, cũng có lẽ là lúc nàng dạy chàng bắn tên, trái tim chàng đã bị nàng mang đi mất rồi.
Nhưng, chàng lại tự ti, nàng giống như ánh mặt trời nóng rực ở trên cao, còn chàng lại chỉ như một nhành cây nhỏ bé ở phía dưới ngước nhìn nàng. Chàng sợ mất nàng, lại cảm thấy không có tư cách giữ lại nàng.
Đau khổ. Giằng xé. Nếu không phải người chàng yêu là Du Thiên Linh. Nếu không phải nàng bước lên 999 bước, thì có lẽ, Thời Hoài Kim sẽ chẳng đủ dũng khí, nỗ lực vươn mình thành cây đại thụ cho nàng nghỉ chân.
***
“Cả triều văn võ toàn ưu phiền” là một bộ truyện có mô-típ lạ, đôi lúc bạn sẽ cảm thấy nam chính đang cầm nhầm kịch bản của nữ chính và nữ chính thì lại đang diễn nhầm vai của nam chính. Nghe thì rất vô lý nhưng đặt vào hoàn cảnh, cùng với tính cách của mỗi nhân vật lại thấy cực kỳ hợp lý và thuyết phục =))
Cách hành văn logic, không lạm dụng và bôi đen các nhân vật, người xấu là người xấu, còn kẻ bản tâm lương thiện thì vẫn luôn là người tốt. Diễn biến nội tâm nhân vật dứt khoát, không gây ức chế, mỗi người một vẻ. Với sự góp mặt tấu hài của gia đình nữ chính và đám quần thần khiến không khí truyện vui vẻ, không ngột ngạt.
Cá nhân tớ thích cách viết và các ý tưởng của Hàm Kỳ, đặc biệt mới lạ và vừa đủ khiến cho tớ cảm thấy thoải mái khi đọc. Tớ xin nhiệt liệt đề cử truyện này cho tất cả các nam thanh nữ tú đang tìm kiếm một bộ truyện: độc, lạ, sạch, sủng, sắc và hài hước nhé. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn bạn ở các review tiếp theo.
____
Chú thích:
*xuất binh phạt trụ: trích từ hưng châu phạt trụ, ý chỉ những đội quân đứng lên trừng trị hôn quân
*ly miêu hoán thái tử: là một điển tích, chỉ sự đánh tráo thân phận giữa hai người.
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban