Văn án:
“Khi Tạ Văn Tinh học cấp ba cậu đá giáo thảo Quan Hạc, sáu năm sau, cậu là game streamer, Quan Hạc thành ông chủ của cậu.
Tạ Văn Tinh trong trí nhớ của Quan Hạc luôn là một hỗn thế Ma Vương không tim không phổi, anh đem tất cả dịu dàng của lúc dậy thì cho hết Tạ Văn Tinh, người ta lại cào cho anh một cào đầu rơi máu chảy.
Gặp lại lần nữa Quan Hạc phát hiện mình vẫn chưa quên được, mà nếu không quên được, vậy thì kết hôn trước đã, cầm tù người lại, tất cả những thứ cần phải bồi thường thì đòi từ trên người Tạ Văn Tinh từng chút từng chút một…
Em lấp lóe chút thôi, làm thế giới của anh bừng sáng.”
***
“Cậu hôn anh một cái, ba hiệp sau thả cho các cậu.”
Thời học sinh, Tạ Văn Tinh đột nhiên nhận được một yêu cầu rất kì lạ như thế của đàn anh Quan Hạc.
Lúc ấy bọn họ đang đấu bóng rổ, Tạ Văn Tinh bị ép xuống đất không ngóc nổi đầu lên, Quan Hạc trông vậy bèn nói như đùa: Cậu hôn anh một cái. Anh nói câu này ngay trên sân bóng, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bao nhiêu người đang vây xem, khiến Tạ Văn Tinh tưởng anh muốn trêu mình. Chẳng ngờ Quan Hạc lại rất nghiêm túc, anh thật sự muốn cậu hôn mình.
Mà không chỉ lúc ấy, ngay cả sau này, phàm là chuyện có liên quan đến Tạ Văn Tinh, anh đều rất nghiêm túc.
Năm ấy họ còn rất trẻ, nhưng đều đã suy tính đến tương lai sau này. Quan Hạc là một người có tình chiếm hữu cao, kiểm soát lớn, nhưng anh rất cẩn thận, không để bản tính cá nhân làm ảnh hưởng đến Tạ Văn Tinh. Đáng ra chuyện tình của hai người sẽ rất êm đềm trôi chảy, nếu như Tạ Văn Tinh không đột ngột nói lời chia tay mà không cho Quan Hạc biết lí do, để rồi nhiều năm sau gặp lại, Quan Hạc chẳng còn cách nào khác ngoài việc ép cậu ký vào một tờ giấy kết hôn, bởi anh chẳng thể chịu được nỗi đau vuột mất Tạ Văn Tinh lần nữa. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Tạ Văn Tinh là người không tim không phổi - hầu như ai quen cậu cũng có nhận xét như thế. Cậu nghịch ngợm, vui vẻ, luôn hết lòng vì bạn bè, nơi nào có Tạ Văn Tinh xuất hiện thì đều sẽ được rọi sáng bằng năng lượng tích cực của cậu. Mà cũng có lẽ vì tên cậu có nghĩa là “ngôi sao sáng” nên trong mắt Quan Hạc, cậu chính là ánh sáng dịu dàng nhất trên thế giới này. Ngay cả khi cậu đột ngột nói lời chia tay vào ngày mưa nọ, ánh sao ấy vẫn cứ đậu mãi trong lòng anh chẳng chịu đi, khiến anh nhớ mong đêm ngày.
“Tôi đột nhiên phát hiện, trong chữ của cậu có một chữ sao.” (chữ Tinh)
Tạ Văn Tinh giật mình trong lòng: “Sao thế?”
Thời Gian: “Không sao, chẳng phải giám đốc nói thích ngắm sao hay sao, thật trùng hợp.”
Quan Hạc yêu Tạ Văn Tinh đến mức nào? Yêu đến mức dù bị cậu bỏ rơi, dù xa cách bao năm, anh vẫn luôn nhớ nhung cậu. Yêu đến mức, như bạn Quan Hạc nói, năm ấy khi Tạ Văn Tinh nói chia tay, Quan Hạc suýt chút nữa đã quỳ gối cầu xin cậu suy nghĩ lại.
Người ta vẫn bảo đầu gối của đàn ông có vàng, không thể tùy tiện quỳ sụp trước bất cứ ai. Nhưng Quan Hạc vốn luôn cao cao tại thượng khi ấy lại vì Tạ Văn Tinh mà suýt nữa vứt luôn cả tôn nghiêm đàn ông với hy vọng có thể níu kéo cậu.
Đời người có vô số ký ức, trí nhớ lại có hạn, ngày này tháng nọ chồng chất lên nhau, che lấp, rồi xoá nhoà. Quan Hạc có lẽ cũng đã quên rất nhiều điều, nhưng lại không sao quên được Tạ Văn Tinh. Anh không quên cậu bị hạ đường huyết nhưng lại chẳng bao giờ mang đồ ngọt bên mình, do vậy dù đã chia tay, ra nước ngoài du học, Quan Hạc vẫn luôn có thói quen mang kẹo theo người. Ròng rã chừng ấy năm hai người chưa một lần gặp lại, nhưng những thói quen từ ngày còn yêu Tạ Văn Tinh, Quan Hạc lại chẳng nỡ bỏ đi cái nào.
“Bảy năm.
Trên người Quan Hạc, còn giúp cậu mang theo một viên kẹo.”
Mà ngay cả khi bị chia tay không rõ lý do, bị Tạ Văn Tinh nói những lời tàn nhẫn “Tôi không phải đồng tính”, “Anh không xứng”, sau này gặp lại anh vẫn không nỡ tổn thương cậu. Quan Hạc lấy cớ người nhà ép kết hôn mà bắt Tạ Văn Tinh đang mắc nợ ký vào giấy kết hôn nhân, nhưng ngoại trừ điều ấy ra cũng chưa bao giờ bắt cậu làm gì quá đáng. Anh lặng lẽ ở bên, muốn dùng tình cảm của mình khiến cậu yêu anh lần nữa, âm thầm thay cậu giải quyết những chuyện phiền phức. Thậm chí anh còn than thở, Tạ Văn Tinh à, mở miệng xin anh giúp đỡ khó thế sao? Dù là chuyện gì, chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ giúp em lo liệu chu toàn.
Vì quá yêu, nên dù nhìn ra sao cũng thấy bản thân chưa đủ tốt. Khi hai người sống với nhau với danh nghĩa vợ chồng, Quan Hạc từng nhân lúc Tạ Văn Tinh uống say mà nói: “Nhưng anh vẫn chưa đủ tốt với em, bởi cứ mỗi lần đứng trước mặt anh em đều khóc.”
Từ lớp chín đến khi trưởng thành là một thời gian dài đằng đẵng, rất nhiều nhiệt huyết và tình cảm đều có thể bị mài mòn, thế nhưng tình cảm của Tạ Văn Tinh và Quan Hạc không những không biến mất, mà còn biến thành vàng ròng qua phép thử của ngọn lửa thời gian.
Quan Hạc thì thế, còn Tạ Văn Tinh thì sao? Thật ra dù có từng nói ra những lời tàn nhẫn để cắt đứt tơ tình giữa hai người, nhưng trong những năm Quan Hạc nhớ mong cậu, cậu cũng nhớ mong anh y như thế.
Tạ Văn Tinh luôn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần có kẻ dám động đến Quan Hạc, cậu sẵn sàng liều mạng với kẻ đó.
Quan Hạc vì cậu mà bảy năm luôn giữ thói quen mang kẹo bên người, cậu cũng vì Quan Hạc mà giữ trọn lời hứa, nếu không có Quan Hạc đi cùng thì chỉ được uống nhiều nhất là một chai bia.
Hai người gặp lại nhau, cùng viết nốt tình yêu dở dang từ bảy năm trước. Mà lần này, những nét bút của Tạ Văn Tinh cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cậu muốn biến mộng đẹp của mình thành sự thật, muốn sóng vai với thiếu niên mắt hoa đào ấy một lần nữa.
“Nếu như là giấc mộng đẹp, nhất định Tạ Văn Tinh sẽ thấy ánh mặt trời, thấy sân bóng, thấy trang sách đang mở, thấy ánh sáng lúc thiếu niên nói chuyện, thấy môi đôi mắt tựa cánh đào.
Nói chung là những điều khiến lòng người hạnh phúc.”
***
“Cậu hôn anh một cái” là câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, về hai người thầm mến đối phương nhưng cứ vòng vo quanh co mãi mới lại tỏ rõ được nỗi lòng với nhau.
Cá nhân mình không đánh giá cao nội dung cốt truyện vì cảm giác tác giả viết còn nông, nhiều chỗ hơi khiên cưỡng. Thêm vào đó trong truyện có rất nhiều cảnh đánh game hay livestream (vì Tạ Văn Tinh là streamer) nhưng viết không tỉ mỉ nên bản thân là một đứa chưa bao giờ chơi PUBG mình đành lướt qua vì không hiểu.
Truyện cũng khá ngắn, chỉ hơn 50 chương nên thích hợp để đọc giải trí nhẹ nhàng. ^^
__
“...” Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Quỷ Hoả