Thực ra đây không phải lần đầu đầu tiên mình đọc truyện của Mộc Phù Sinh, trước đây mình đã từng đọc “Cũng chỉ là hạt bụi” và “Ký ức độc quyền”. Đa số truyện của tác giả này đều rất nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào xen lẫn một chút ngược. Mặc dù không nhiều, nhưng chút ngược đó lại giống như muối biển làm tăng thêm gia vị cho câu chuyện, cũng làm đậm thêm phần nào cảm xúc trong lòng người đọc.
Và “Chàng mù, em yêu anh” cũng vậy. Mặc dù mô típ truyện không mới, nội dung truyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng bằng ngòi bút tươi trẻ, sự nhạy cảm tinh tế, lời văn ngập tràn ánh sáng của Phù Mộc Sinh đã khiến tác phẩm để lại dấu ấn rất riêng trong mỗi cung bậc cảm xúc.
Truyện là quá trình cô gái nhỏ Tang Vô Yên theo đuổi chàng nhạc sĩ mù lạnh lùng, bá đạo Tô Niệm Cầm. Sau đó là câu chuyện lạc mất rồi tìm lại nhau của hai người họ.
Tang Vô Yên vốn là cô gái được cha mẹ nâng niu từ bé. Bởi vì được chiều chuộng, vô lo, vô nghĩ mà lớn lên nên tính tình Tang Vô Yên có chút cố chấp, trẻ con. Trước khi gặp Tô Niệm Cầm, trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất là mùa hè quá nóng, mùa đông lại quá lạnh, mẹ thì thích lải nhải, nếu khoa trương một chút chính là thế giới này không đủ hòa bình.
Sau khi gặp Tô Niệm Cầm, Tang Vô Yên gặp thêm nhiều những lo lắng, buồn phiền và bất an, nhưng cô cũng học được cách trưởng thành và bao dung hơn.
Lần đầu tiên Tang Vô Yên gặp Tô Niệm Cầm, anh để lại cho cô ấn tượng khá đặc biệt. Một chàng trai trẻ tuổi, đôi mắt nhắm hờ, cả người chìm trong nắng sớm tạo cho người khác cảm giác vô cùng tốt. Môi của anh rất mỏng, mím chặt, hiện ra bộ dáng khá hờ hững.
Bởi vì anh nhắm hai mắt, cho nên Tang Vô Yên mới can đảm nhìn anh nhiều hơn vài lần. Cô nhận thấy lông mi anh rất đen hơn nữa lại dày, không dài cũng không ngắn quá, giống như một cây quạt nhỏ vậy.
Tang Vô Yên luôn tin tưởng, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Vì vậy nên khi nhìn thấy đôi mắt của Tô Niệm Cầm, cô đã thất thần đến quên cả hô hấp. Đôi mắt của anh vô cùng xinh đẹp, dưới hàng lông mi rậm, đôi mắt thâm trầm như màn đêm.
“Sau này, Vô Yên hỏi anh: “Anh có biết lần đầu tiên thấy ánh mắt anh, em nghĩ đến cái gì hay không?”
Anh nghi hoặc.
Cô cười, “Giống như viên ngọc đen chìm trong làn nước.””
Có lẽ chính từ giây phút đó Tang Vô Yên đã bị anh hấp dẫn mất rồi.
Lần thứ hai họ gặp nhau là ở trong thang máy của đài phát thanh, Tô Niệm Cầm được mời đến phỏng vấn. Sau khi biết được anh là người khiếm thị, Tang Vô Yên thấy vô cùng tiếc nuối, thương xót và đồng cảm với anh… dường như có cả trăm ngàn cảm xúc đan xen lẫn nhau. Cô muốn giúp đỡ anh. Thế nhưng người cao ngạo như Tô Niệm Cầm lại không cần sự thương hại của người khác.
Ban đầu Tang Vô Yên tiếp cận Tô Niệm Cầm chỉ vì sự hiếu kỳ, tò mò và thương hại anh, thế nhưng không biết từ lúc nào cô đã thích anh mất rồi. Cô biết ngoài thân phận là một nhạc sĩ thần bí, anh còn là một thầy giáo dạy chữ nổi. Cô cũng biết tính cách anh rất lạnh lùng và khó gần thế nhưng tất cả đều không cản được ham muốn lại gần anh của cô.
Vì vậy Tang Vô Yên cứ thế, mặt dày bất chấp theo đuổi Tô Niệm Cầm.
Mình nghĩ có lẽ Tô Niệm Cầm cũng đã sớm có tình cảm với Vô Yên rồi. Nếu không người lạnh lùng, xa cách như anh vì sao nửa đêm còn chạy đến chăm sóc Tang Vô Yên đang sinh bệnh?
Hai người đều có ý với nhau nên họ nhanh chóng xác định quan hệ.
Sau khi quen nhau Tang Vô Yên phát hiện ra Tô Niệm Cầm thật sự rất tốt đẹp. Mặc dù thị lực của anh không tốt nhưng anh có thể tự chăm sóc mình, không những vậy anh còn có thể chăm sóc cả cô, ngoài ra anh cũng không có bất kỳ một thói quen không tốt nào cả.
Thế nhưng Tang Vô Yên lại khác, từ nhỏ đến lớn luôn được bố mẹ chiều chuộng vì vậy cô suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Tình cảm của họ nhanh chóng gặp phải những sóng gió. Đầu tiên là đến từ gia đình của Tang Vô Yên. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
““Chúng con là thật tâm, vì sao lại phản đối, chỉ vì mắt của anh ấy sao?”
“Chỉ vì? Con cho rằng đây là chỉ vì? Con là cô gái chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc cơm áo càng chưa từng chịu khổ. Mẹ cũng không phản đối các con theo đuổi tình yêu, nhưng sự thật không phải tốt đẹp như con tưởng tượng đâu. Con từ nhỏ đến lớn đều được yêu thương, bảo hộ. Ba con yêu chiều con, chiều đến đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Con gặp qua chuyện gì chưa? Con có kinh nghiệm gì?”
“Con sẽ học. Con sẽ học nấu cơm, học kiếm tiền, học chăm sóc con và anh ấy. Hơn nữa Tô Niệm Cầm căn bản không cần con chăm sóc.”
“Mẹ nuôi con lớn như vậy, con lại tốn thời gian với một người như vậy. Huống chi anh ta còn là một cô nhi.”
“Không phải, không phải, anh ấy có người thân, anh ấy không phải cô nhi.” Tang Vô Yên nói, “Mẹ… mẹ nên gặp Niệm Cầm một lần, anh ấy là người đàn ông rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con.”
“Trước kia mẹ từng nói với con, yêu không chỉ là một loại xúc động, còn bao gồm cảm giác an toàn, ý thức trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch, anh ta ngay cả trong nhà có người nào đều không kể với con, đây gọi là yêu sao?!””
Trong số các nữ chính của Mộc Phù Sinh, mình không thích nhất là Tang Vô Yên. Mình cảm thấy cô ấy khá vô tâm, thiếu suy nghĩ và không chịu nói lý. Yêu đương với người như vậy, nếu không đủ nhẫn nại và bao dung thì thật sự rất mệt mỏi.
Còn Tô Niệm Cầm, ngoài việc là người khiếm thị ra anh còn có một quá khứ không mấy vui vẻ. Lúc anh mới được sinh ra, kinh tế gia đình không tốt, vì vậy việc phải chăm sóc thêm một đứa trẻ khiếm khuyết là vô cùng khó khăn, anh bị người nhà đưa vào cô nhi viện. Mặc dù sau này đã được đón trở về nhưng tất cả những điều đó đã tạo nên một Tô Niệm Cầm như bây giờ, lạnh lùng, bá đạo, cố chấp và đầy tự ti.
Thế nhưng đối với Tang Vô Yên, anh vẫn hết mực sủng ái và cưng chiều cô. Mặc cho tính cách hai người họ trái ngược như thế, nhưng Tang Vô Yên lại trở thành bất đồng duy nhất trong trong thế giới của anh. Cô chính là sự vui vẻ trong cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của Tô Niệm Cầm.
Hai người họ yêu nhau thật đấy, nhưng họ vẫn chưa thực sự thấu hiểu nhau. Tự ti của anh, lo lắng, sợ hãi của cô và những sóng gió đã khiến họ để lạc mất nhau. Có lẽ đoạn tình cảm này cần phải trải qua thử thách.
Sau ba năm, có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Tang Vô Yên có cuộc sống mới, thi thoảng bận rộn với những cuộc xem mắt, nhưng không một ai khiến cô thấy vừa ý. Thế mới nói, lúc trẻ không nên gặp người quá ưu tú, nếu không sau này sẽ mãi vấn vương.
Còn Tô Niệm Cầm, anh lao vào học quản lý công ty trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim, muốn nỗ lực chứng minh rằng một mình anh vẫn có thể sống rất tốt.
Chỉ có một chuyện duy nhất không thay đổi, đó là tình yêu của họ chưa từng đổi thay.
Mình đã đọc ở đâu đó một câu thế này: “Sau tất cả thì những người yêu nhau, cuối cùng cũng sẽ trở về bên nhau.” Giống như câu nói của Tô Niệm Cầm lúc trước: “Lạc nhau ở đâu, anh nhất định sẽ ở chỗ đó đợi em quay lại”.
“Chàng mù, em yêu anh” là một câu chuyện rất có chiều sâu. Mặc dù còn một vài chi tiết mình không thích lắm như tính cách của nữ chính, hay mối quan hệ giữa ba người Tang Vô Yên, Hứa Tây và Ngụy Hạo. Nhưng bằng ngòi bút nhẹ nhàng, sự lắng đọng tinh tế của Mộc Phù Sinh vẫn tạo cho truyện có màu sắc riêng. Tóm lại đây vẫn là một câu chuyện đáng để đọc.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban