#Review
CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI N.H.K
Tác Giả: Tatsuhiko Takimoto
Thể Loại: Hiện đại, nam 9 là một hikikomori (*), truyện không chỉ miêu tả riêng về nam 9 mà còn nói đến các vấn nạn tự tử, mê game, mê truyện mà sống trong thế giới ảo của mình, OE
Tình Trạng: Hoàn - đã xuất bản
Độ dài: 11 chương
Đơn vị phát hành: NXB Văn Học
(Truyện có thêm bản manga và anime nhé ^^~)
--------------------------
*Hikikomori là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình.
Tại Nhật Bản, "NHK" ám chỉ tới truyền hình công cộng Tập đoàn Truyền hình Nhật Bản (Nippon Hoso Kyokai). Nhưng trong câu truyện này, “NHK” chính là Nihon Hikikomori Kyokai ("Tập đoàn Hikikomori Nhật Bản").
Satou Tatsuhiro 22 tuổi - một cậu thanh niên mỗi ngày chỉ làm bạn với chất kích thích và bia rượi, lang thang trong thế giới mộng tưởng mà mình vẽ ra, luôn khao khát thoát khỏi chế độ hikikomori của mình. Cuộc sống hiki của cậu tưởng chừng cứ nhàn nhã mà trôi đi bên trong căn phòng trọ bừa bộn cho đến một ngày, cậu gặp được cô gái kì lạ Nakahara Misaki - người tự nhận có thể chữa chứng hikikomori của cậu.
Nhưng với một hikikomori thì việc tiếp xúc với xã hội là điều cực kì khó khăn. Satou đến lần thứ ba mới có thể đối diện với Misaki, nhưng lúc đấy vì cậu chỉ xem người ta là một con robot biết nói :)).
Câu chuyện không chỉ xoay quanh mỗi Satou, mà nó còn được mở rộng hơn với những người xung quanh cậu.
Yamazaki - một otaku nghiện loli và game ero, suốt ngày sống trong thế giới ảo tưởng, xa lánh xã hội, trốn tránh thực tại.
Misaki - một cô nàng tự kỷ, luôn nghĩ mình là một kẻ vô dụng, chẳng giúp ích được gì cho xã hội.
Câu chuyện là một chuỗi việc làm điên rồ của ba người, nhưng ẩn đằng sau đó, mỗi trò điên ấylại là một mắt xích mà ở phần kết truyện kết nối với nhau, kéo những con người ấy đứng dậy.
Một chương trình game tưởng chừng như “nhảm nhí” do Satou và Yamazaki viết ra, lại mang một thông điệp ngầm cho tất cả những người đang lẩn trốn xã hội:
“Nếu cuộc sống của bạn tồi tệ thảm thương như một bãi shit thì đó là vì bạn chứ không vì bất cứ một ai khác cả.”
Và để thoát khỏi cái cuộc sống đầy shit và tăm tối, bạn chỉ có thể dựa vào chính mình? Vì thế cho nên, Yamazaki không viết cái kết cho bản game của mình, vì cậu nghĩ những người hikikomori như cậu cần phải chiến đấu, và tiếp tục tồn tại để vượt qua mỗi chặng khó khăn trong cuộc sống.
--------------------------
Câu chuyện mở đầu tưởng chừng như rất nhàm chán, vì chả ai muốn tò mò một hikikomori trải qua cuộc sống thế nào cả. Đối với người Nhật, những người hikikomori là bậc thấp nhất của xã hội, vì những con người ấy vừa không có việc làm, vừa tự cô lập với xã hội, không quan tâm thế giới bên ngoài như thế nào, chỉ giam mình trong phòng cùng với bốn bức tường.
Thế nhưng câu chuyện này lại mang cho tôi một cách nhìn khác về các hikikomori: Họ cũng là con người, họ cần được sống và được quan tâm. Như Satou, cậu chỉ “vô tình” tự cô lập mình rồi sau đó dần dần sợ tiếp xúc với mọi người vì những cái nhìn khinh bỉ khi cậu ra đường. Những lời mỉa mai của người khác làm cậu cảm thấy ở trong phòng một mình cũng không có gì là xấu. Cho đến khi gặp Misaki và Yamazaki, hai người này đã cùng cậu bước được ra xã hội bên ngoài, từng việc, từng câu chuyện họ làm qua mỗi chương, điên rồ có, ngốc nghếch có, nhưng nhờ thế họ đã cứu rỗi được rất nhiều người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng.
Đối với tôi, câu chuyện này không phải là HE, nó chỉ là OE mà thôi vì kết truyện là bọn họ bắt đầu bước được ra xã hội bên ngoài, thoát khỏi bóng ma của một hikikomori, thế nhưng xã hội bên ngoài đấy chỉ mới là khởi đầu, vẫn còn rất nhiều việc cần phải đương đầu khi hoà nhập vào cái thế giới ấy, bởi họ đã là một hikikomori quá lâu rồi.
#Nguyệt_Phi
Des by Tơ Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban