"Ta gặp nhau, trong thời khắc hai ta vỡ vụn
Đang học quên, đang học cách đi qua những vấn vương
Người vừa khiến cho tim ta loạn nhịp
Người lại bước đi." *
Bạn có biết, điều gì chạm đến cảm xúc của con người nhanh nhất hay không? Không phải những câu văn, cũng không phải một bộ phim hay, mà đó là âm nhạc.
Có khi nào bạn nghe xong một bài hát, chợt cảm thấy xúc động dâng tràn trong trái tim không thể kìm nén nổi, đó chính là sức mạnh của âm nhạc. Nó gắn kết những con người xa lạ nhất lại với nhau bằng sự rung động, nó khiến cho ta phải thổn thức, vui mừng, đau khổ theo từng nốt nhạc du dương. Và điều hạnh phúc nhất của một người làm nghệ thuật, đó là âm nhạc của người đó tìm được tri kỉ.
Cảm giác ấy giống như khi bạn thích một bài hát vô danh, chợt phát hiện ra người bạn bên cạnh mình có thể đọc vanh vách lời bài hát vậy. Thật kì diệu cũng thật đồng cảm. Lời hát một khi chạm đến trái tim, sẽ không bao giờ phai nhạt. Lust Aveland
Khi đọc "Chí dã", tôi thường xuyên nhớ đến bộ phim A Star Is Born đã làm mình khóc từ những phút đầu tiên cho tới tận khi kết thúc. Mối tình của hai nhân vật chính trong "Chí dã" và bộ phim này có gì đó giống nhau đến lạ, có lẽ là do chúng đều gắn với một chữ "nhạc".
Hứa Tầm Sênh gặp Sầm Dã vào một ngày tuyết rơi trắng xóa, phủ kín con đường đến ngôi nhà nhỏ của cô. Lần đầu nhìn thấy nhau, chàng ca sĩ trẻ của nhóm nhạc rock Triều Mộ vô danh trong ấn tượng của Hứa Tầm Sênh là một cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, cũng hết sức tùy tiện. Anh cứ mạnh mẽ xông vào cuộc sống yên bình của cô như vậy, phá tan cái vỏ bọc nhạt nhẽo mà cô tạo ra.
Hứa Tầm Sênh vốn là một cô giáo dạy đàn tranh "xa rời nhân thế", một kiểu người Phật Hệ không thích tranh với đời, mặc dù tài năng của cô có đủ khả năng ấy. Một ngày nọ, cô nổi hứng mở phòng tập nhạc cho thuê. Và những vị khách hàng đầu tiên cũng là duy nhất của cô là ban nhạc Triều Mộ với 5 chàng trai trẻ đầy sức sống.
Họ ồn ào phá vỡ cái kén thanh bình mà cô đã dày công dựng nên. Nhưng ngạc nhiên sao, Hứa Tầm Sênh lại không tức giận, bởi vì cô thấy được tương lai của những chàng trai này, một ngày kia chắc chắn họ sẽ tỏa sáng trên sân khấu kia, trở thành những ngôi sao rực rỡ nhất.
Một ban nhạc trắng tay, một ngày phải làm thêm ba công việc, tối lại lang thang đi hát trong quán bar hay ngủ vật vạ trong những hành lang chờ đến lượt diễn. Triều Mộ và Sầm Dã lúc đó chẳng có gì, chỉ biết sống vì âm nhạc, vì lí tưởng lớn lao của mình.
Có những ngày, Sầm Dã còn chẳng được ăn no, không có sức để hát. Những lúc ấy, Hứa Tầm Sênh chỉ bấm bụng cười thầm, mang cho bọn họ chút đồ ăn vặt, một cốc trà nóng. Bọn họ cười trêu cô là cô giáo Hứa, nhưng trong thâm tâm lại thầm ngưỡng mộ người con gái xinh đẹp lúc nào thanh thoát như hoa lan này.
Tuổi trẻ, lúc nào cũng có bồng bột và những khờ dại. Sầm Dã đã yêu thầm cô giáo Hứa dịu dàng của bọn họ từ lúc nào không hay, nhưng chàng trai trẻ ngông cuồng chưa từng lùi bước bao giờ lúc này lại sợ lời từ chối của cô, sợ rằng nói ra họ sẽ mất cơ hội mãi mãi.
Anh biết cô rất tài năng, cũng có một quá khứ và một người đàn ông trong tim không thể quên. Vì vậy anh đành kiên nhẫn chờ đến lúc cô thật sự mở lòng ra lần nữa, chờ khi cô sẽ chỉ có thể yêu duy nhất người tên Sầm Dã mà thôi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Từ một ban nhạc vô danh, qua sự cố gắng của các thành viên và đặc biệt là sự trợ giúp của Hứa Tầm Sênh, Triều Mộ từng bước một vững chắc tiến lên, tham dự đến vòng cuối cuộc thi ban nhạc toàn thành phố. Đúng lúc này, biến cố lại ập đến đe dọa sẽ xóa sạch công sức bao năm qua của bọn họ - tay keyboard Trương Hải bỏ nhóm chỉ trước trận chung kết vài tiếng đồng hồ.
Sầm Dã vứt bỏ lòng tự trọng của một chàng trai trẻ ngông nghênh, ngỏ lời cầu xin Hứa Tầm Sênh giúp đỡ bọn họ. Anh biết một khi bước lên sân khấu kia, sự bình yên cô cố gắng giữ gìn bao năm qua sẽ sụp đổ, nhưng anh không cam lòng chịu thua khi chỉ cách trước ngưỡng cửa chiến thắng một bước chân.
Nhưng anh không biết một điều, chỉ cần là thứ anh muốn, Hứa Tầm Sênh sẽ sẵn sàng tặng cho anh. Kể cả đó là sự tự do của cô.
Cuộc thi kết thúc, Triều Mộ chỉ đạt hạng nhì, không phải bởi họ chơi không hay, mà là đối thủ dùng tiền và thủ đoạn thay đổi kết quả. Nhưng đó lại cũng là bước ngoặt lớn với Triều Mộ, họ có thêm cơ hội khác để tiến xa hơn nữa. Và lần này, Hứa Tầm Sênh đã bỏ lại ngôi nhà nhỏ và sự yên bình của cô ở sau lưng, theo chân Triều Mộ với đến ước mơ chưa bao giờ dám nghĩ.
"Tôi của thời tuổi trẻ đã từng tưởng tượng ra rất nhiều điều, nhưng trong vô vàn những tưởng tượng ấy, điều tốt đẹp nhất vẫn là em." **
Tuổi trẻ của Sầm Dã có âm nhạc, có những ước mơ trở thành sự thật và có một người con gái luôn chiếm trọn những khúc hát của anh. Họ thấu hiểu lẫn nhau, không dùng lời nói mà bằng tiếng hát, lời ca. Cô hiểu những tâm sự chất chứa và hoài bão trong tiếng đàn của anh, còn anh đã chìm trong bài hát nhẹ nhàng du đãng của cô mất rồi.
Ngày cô hát bài ca tỏ tình với anh, trái tim Sầm Dã như ngừng đập. Anh run rẩy ôm ghì người con gái ngày đêm mình từng khao khát vào trong lòng, ngỡ như sẽ khắc sâu bóng hình cô vào trong tâm khản, mãi mãi không xa rời.
"Hãy tin rằng một ngày nào đó khi ta trở thành những người khác nhau
Dẫu cho một đời gian khó, em không bên cạnh, dù anh có đau
Nhưng khi anh nhìn lên cao mây xanh
Em sẽ về đây với anh
Gửi trọn hết những tâm tình khi em mong
Nếu như ngày mai là món quà
Em gọi anh là Nhà." ***
Sự nổi tiếng và ánh hào quang đến với Sầm Dã và ban nhạc Triều Mộ quá nhanh, đến mức họ còn chưa kịp thích ứng mà đã bị cuốn theo vòng xoáy danh vọng. Những hợp đồng tới tấp, tiền cát xê cao ngất, fan hâm mộ điên cuồng... khiến những chàng trai trẻ hoa mắt.
Duy có Hứa Tầm Sênh đã từng trải qua tất cả những chuyện ấy có thể mơ hồ nhìn thấy kết cục của bọn họ, nhưng cô không dám tin. Người cô yêu là Sầm Dã hoang dại mà tràn ngập ý chí, người không bao giờ bỏ rơi bạn bè, lúc nào cũng tỏa sáng như vầng thái dương lấp lánh. Dù cho anh có bị những cám dỗ mài mòn, thì anh vẫn sẽ là Sầm Dã giữ vững sơ tâm từ khi bắt đầu.
Còn Sầm Dã, bước chân ngông cuồng tự tin ngày nào của anh dần chậm lại, anh đứng trước những lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời mình - hào quang vĩnh viễn cho bản thân hay lóe sáng rồi vụt tắt cùng với Triều Mộ. Thế giới showbiz và những thế lực đứng sau nó tuy cám dỗ nhưng lại đầy rẫy cạm bẫy, không cho anh quyền lựa chọn hay thay đổi. Triều Mộ đã định sẵn phải tan rã, chỉ là, Sầm Dã vẫn cố tìm cho mình, cho các anh em và cho cả cô một cơ hội.
Nhưng mà, bao nhiêu người nhìn vào bọn họ, dồn ép bọn họ, anh bất tri bất giác đã sai lầm rồi. Lần này, mọi thứ thật sự kết thúc. Cô rời đi, ban nhạc tan rã, Sầm Dã trở thành ca sĩ solo thành công trong giới giải trí, một đêm vụt sáng trở thành ngôi sao rực rỡ nhất. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Nhưng không ai biết, những tháng ngày ấy của anh chỉ có âm nhạc và nỗi nhớ cô đến quặn thắt. Trái tim anh chưa bao giờ ngừng đau. Họ khen nhạc của anh chạm đến cảm xúc người nghe, nhưng họ đâu biết đó là nỗi khắc khoải mà anh đã dồn nén biết bao đêm thức trắng, bao lần nhớ quay quắt một bóng hình. Anh đã có tất cả, nhưng khi bóng tối buông xuống, anh lại tự hỏi mình điều bản thân thực sự muốn là gì: vòng lặp của danh vọng và âm nhạc hay là cô.
"Từng mong một mai nhìn thấy lại người
Nhìn thấy bình minh hồng
Rực rỡ trong thinh không
Từng tin mộng mơ là phải dại khờ
Mà ta nào có ngờ
Mộng vỡ trong bơ vơ
Còn duyên ngày sau mình sẽ gặp lại
Vụt trôi một đêm dài
Trời sáng rồi, em ơi." *
Những người yêu nhau rồi cuối cùng sẽ về với nhau. Bản tình ca còn dang dở, cuối cùng cũng sẽ được nối lại. Hai năm xa nhau, khoảng cách giữa anh và cô như đám mây cao trên trời và bông hoa dại nhỏ bé ven đường, những tưởng không bao giờ chạm tới được nhau. Nhưng anh không còn là chàng trai Sầm Dã ngu ngơ năm nào, anh giờ đã nhiều thêm sự chín chắn, bớt đi chút ngông nghênh tuổi trẻ, đủ để làm bến đỗ vững chắc cho cô.
Kể từ ngày đó, người ta lại thấy một thiên vương Sầm Dã không còn sầu bi, không còn những đêm dài chìm đắm trong men rượu. Anh đã quyết tâm tìm lại nàng thơ của mình và lần này, thứ chờ đợi họ liệu có phải là hạnh phúc dài lâu? Với thân phận của anh, làm thế nào họ có thể ở bên nhau như những người bình thường. Tôi thật sự xúc động khi Sầm Dã nói với Hứa Tầm Sênh anh có thể từ bỏ tất cả, tiền tài, danh vọng, hay địa vị ca sĩ hàng đầu. Có tất cả đâu còn ý nghĩa gì nếu thiếu em.
Bạn đã từng có một người bạn nhạc bao giờ chưa, người luôn hiểu được âm nhạc mà bạn yêu thích, hay người luôn dễ dàng đệm ra những hợp âm theo tâm trạng của bạn. Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh là hai người như vậy đấy. Họ chia xa rồi lại tái hợp, nhưng sự đồng cảm trong âm nhạc cũng như tình yêu của họ chưa bao giờ biến mất. Họ gửi gắm nó vào những bài hát, tỏ tình qua những nốt nhạc.
Phải nói thật đây là cuốn sách đầu tiên tôi đọc của tác giả nghe danh đã lâu - Đinh Mặc. Và đại thần quả đúng là đại thần, giọng văn dịu dàng mà vẫn tha thiết, kể một mối tình mà như nói thay cho nỗi lòng của những người yêu nhạc khác. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Tình yêu của Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh không hoàn hảo, họ cũng có những khuyết điểm rất "trần tục", nhưng cái tôi khâm phục nhất ở họ là tinh thần luôn hướng tới những điều tốt đẹp, dù thế giới showbiz xung quanh hỗn loạn đến thế nào đi chăng nữa.
"Có nhạc và em, cuộc đời này đã không thể vẹn toàn hơn."
_________________
(*) Trích lời bài hát Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi - Phạm Hải u
(**) Trích truyện xb
(***) Trích lời bài hát Nhà - MADIHU ft Vũ Thanh Vân
*Hình ảnh minh họa là bìa xuất bản.