#Review
CHỊ KẾ CỦA LỌ LEM
Tác giả: Y Lữ
Thể loại: Đồng nhân, Tây phương lãng mạn, kiếp trước kiếp này, sủng, HE.
Độ dài: 16 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
______
Lúc nhỏ, Sriranda thích nhất là một con búp bê vải, cô đã tìm những chiếc quần áo cũ của nhóm nữ bộc ngày thường vứt bỏ, giặt sạch rồi cắt may, cứ như vậy đông một mảnh tây một mảnh hợp lại mà thành, gần cả nửa năm mới làm ra con búp bê vải thứ nhất trong cuộc đời. Nhưng rồi con búp bê vải ấy cũng bị cậu chủ Isaac làm hư, chỉ còn mỗi cái đầu không lành lặn.
Lớn lên, Sriranda thích nhất là châu báu và tiền bạc. Cô còn nhớ năm mình mười ba tuổi, cô ngồi đằng sau cánh cửa, bất lực, sợ hãi nghe từng tiếng ho khan của cha. Cho đến khi ông không còn ho nữa, nằm yên trên giường và ra đi mãi mãi. Lúc đó, ông chỉ là người làm vườn với tiền lương ít ỏi, căn bản không đủ tiền để chữa bệnh, nếu khi ấy cô có tiền, rất rất nhiều tiền, mọi chuyện có thể đã khác…
Sriranda là một con người thực dụng và lạnh lùng. Những phẩm tính này có lẽ được thừa kế từ chính người mẹ ruột, một người phụ nữ khôn khéo có thể dùng thân phận quả phụ, dẫn dắt theo hai cô con gái mà gả cho Nicole tiên sinh - một đại phú hào của khu vực, đường hoàng trở thành tân phu nhân của gia tộc Nicole giàu có.
Bà có tâm kế để lấy được sự yêu thích của chồng, bà cay độc khắc nghiệt với người con gái riêng của người chồng mới - Cinderella, người mà bà cho rằng sẽ là kẻ ngáng đường hai cô con gái yêu của mình.
Sriranda luôn suy nghĩ, rốt cuộc thì niềm vui của cô là gì? Cô muốn có nhiều tiền, mẹ cô là phu nhân nhà giàu, cô cũng trở thành thiên kim có kẻ hầu người hạ, nhưng tại sao vẫn không thấy hạnh phúc. Rất nhiều năm về trước, khi cha còn sống, ông thường ngắt một đóa hoa đưa cho cô, ông luôn nói “Tặng cho tiểu công chúa thông minh nhất của ta”.
Thời điểm đó tuy cô chỉ là con gái của người làm vườn nhưng lại cảm thấy mình là công chúa chân chính, giờ đây khi trong mắt người khác đã xem cô là công chúa, nhưng kỳ thật chỉ là một dã nha đầu không hơn không kém.
Cô nhìn thấy mẹ có thể thản nhiên bày ra bộ dáng thâm tình ân ái mặc dù chỉ vài ngày trước bà đã định ly hôn khi Nicole tiên sinh suýt phá sản. Cô nhìn thấy chị gái có thể vì bần cùng mà khóc, vì giàu có mà cười, niềm vui của họ đơn giản như vậy, nhưng chẳng bao giờ cô tìm thấy.
Cô không thích Cinderella, chán ghét tính lương thiện đến yếu đuối của cô ấy, nhưng rồi lại ngưỡng mộ sự thuần thiện trong đôi mắt đó bởi nó rất đẹp và hiền từ như cha cô ngày xưa.
Sriranda thông minh, kiêu ngạo và cũng đầy mâu thuẫn. Cô dùng nhiều năm để đi tìm hạnh phúc thật sự của bản thân, rồi chơi vơi trong những suy nghĩ hỗn loạn bởi chính cô cũng không biết mình muốn gì. Cô rời khỏi gia tộc Nicole, rời khỏi nơi cô sinh ra và lớn lên để theo đuổi lý tưởng và giải phóng bản thân.
Vậy cuối cùng Sriranda có tìm thấy hạnh phúc mà cô luôn tìm kiếm? Liệu cô có nhận ra rằng: hạnh phúc vẫn luôn ở bên cạnh mỗi con người, chỉ cần đưa tay lên liền có thể chạm tới. Bởi hạnh phúc chính là được yêu và biết yêu thương người khác...
Isaac Vera, tên gọi của công tử nổi danh nhất thành Jacob, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Vera. Thông minh, giảo hoạt, ngạo mạn và ác liệt đó là tất cả những từ ngữ mà Sriranda dùng để miêu tả Isaac. Nhưng thật ra anh chỉ là một con người ngốc nghếch trong tình yêu, đến cả cách bày tỏ trước người con gái mình để ý cũng vụng về vô cùng.
Isaac yêu Sriranda, anh không biết tình cảm này bắt đầu từ khi nào. Ngày còn bé, cô là nữ hầu trong gia đình anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lạnh lùng, bình tĩnh, không hề phù hợp với lứa tuổi của cô chút nào. Anh thích trêu chọc cô, thích nhìn vẻ mặt tức giận nhưng đầy sinh động và sức sống ấy.
Anh thích bắt cô ngồi nghe anh đàn, thích uống nước cam do chính tay cô pha, dù mỗi khi làm việc này cô luôn có vẻ tiêu cực không kiên nhẫn, nhưng nước cam làm ra lại rất ngọt, ngọt đến thấm vào tim, đi vào lòng, là hương vị mà anh mãi ghi nhớ.
Lớn lên, cô rời khỏi gia tộc Vera, trở thành nhị tiểu thư của nhà Nicole. Anh chỉ có thể nghe tin tức của cô từ miệng người khác. Mỗi sáng thức dậy, anh không nhìn thấy cô, khi anh khát nước sẽ không có nước trái cây cô pha, lúc anh muốn vẽ cũng không tìm thấy người làm mẫu... Trống vắng, hụt hẫng, cô đơn cũng có lẽ từ khoảnh khắc ấy anh nhận ra tình yêu mình dành cho cô.
Anh dõi theo cô, nhìn cô có được cuộc sống mà bấy lâu vẫn hằng mong ước. Nhưng thật kỳ lạ khi trên mặt cô không có nụ cười, trong đôi mắt kia có sự lạnh lùng, bình tĩnh nhưng không có ánh sáng của niềm vui, mà có lẽ niềm vui ấy cũng đã biến mất từ khi cha cô qua đời.
Anh muốn cô cười nhưng lại quá ngốc nghếch để làm được điều đó. Khi cô định rời khỏi Jacob, anh là người đầu tiên dùng hết thủ đoạn để ngăn cản, bởi anh biết khi cô rời khỏi nơi này cô cũng sẽ bỏ rơi anh, ra đi không luyến tiếc.
Cô nói...
“Tôi thật sự thực chán ghét anh!”
“Tôi chán ghét anh, tôi không muốn lại nhìn thấy anh!”
“Buông tha tôi đi. Về sau không cần lại đến tìm tôi.”
Anh nói…
“Hận ta đi, so với chán ghét hãy càng mãnh liệt oán hận ta đi”, ít nhất như vậy cô sẽ không quên anh, không phải sao?
Đến cuối cùng, Isaac cũng chẳng ngăn được Sriranda, cô vẫn ra đi, bỏ lại tất cả sau lưng và theo đuổi thứ hạnh phúc cô luôn tìm kiếm. Nếu cô đã trốn vậy anh sẽ truy, nhưng lần này anh chỉ đi phía sau cô, nhìn cô kiêu ngạo tỏa sáng, nhìn cô mỉm cười rực rỡ, anh sẽ là chàng kỵ sĩ trung thành của cô...
Sriranda, xin hãy để tôi bảo vệ em, yêu em bằng cả sinh mệnh của mình, công chúa của tôi.
“Chị kế của lọ lem” là một câu chuyện kỳ lạ, là bức tranh hòa trộn giữa hiện thực và cổ tích. Nơi đây, Cinderella vẫn hoàn mỹ và lương thiện như một thiên sứ, nhưng liệu cô ấy có hạnh phúc khi thiên sứ chẳng thể tồn tại ở nhân gian. Thiên sứ sẽ có được niềm yêu thích và sùng bái của mọi người, đó chẳng qua chỉ là câu chuyện trên trang giấy, bởi sự thật nhân loại chỉ muốn bẻ gẫy đôi cánh của thiên sứ, làm bẩn sự thuần khiết và cao quý của cô ấy... Đây là nhân tính.
Vì vậy, Cinderella phải tự mạnh mẽ, phải tự học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, bởi hạnh phúc chỉ đến với người biết nắm lấy. Hoàng từ cũng hoàn mỹ như bao nam chính trong truyện cổ tích, nhưng có ai biết được sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ là một trái tim vô tâm đến tàn nhẫn.
“Chị kế của lọ lem” cho ta một góc nhìn rất khác về các nhân vật, ai cũng đều là nhân vật chính trong câu chuyện của họ, thiện ác đúng sai chỉ là những ranh giới vô cùng mong manh, rất khó phân biệt. Tóm lại, nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện đồng nhân hấp dẫn, có chút hơi hướng phương Tây thì đây sẽ là lựa chọn thích hợp dành cho bạn.
_______
“ ”: Trích dẫn trong truyện
Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa
Bìa: #Hy Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban