#Review
CHIM CÔNG TRẮNG
Tác giả: Long Môn Thuyết Thư Nhân
Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, cực ngọt cực sủng, ngược độc giả (đặc biệt là FA), HE
Độ dài: 54 chương + ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
---------------------
Khi nào thì chúng ta nhận ra mình đã trưởng thành?
Không phải vì độ tuổi, cũng không phải vì kinh nghiệm, mà chính là thái độ đối với cuộc sống. Con người trong xã hội luôn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Lựa chọn cách giải quyết như thế nào, sẽ cho thấy mức độ trưởng thành của người đó.
Khi bạn còn trẻ, có thể tự do yêu đương, hết mình với một mối quan hệ nào đó, tinh thần lấn át vật chất, cái gì cũng không quan trọng. Nếu ngay lúc này mà chia tay, chắc chắn sẽ rất đau khổ. Nhưng đến một lúc nào đó, bạn bắt đầu để ý đến ánh mắt xung quanh, quan tâm đến đánh giá hay sự công nhận của người khác, vật chất tăng dần giá trị thì tinh thần sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn. Đột nhiên bạn cảm thấy, người vẫn luôn bên cạnh mình giờ đây đã không còn phù hợp nữa. Lúc này chia tay, lại là hợp lý.
Kỷ Nguyên bị bạn trai nhiều năm nói lời chia tay, cô cảm thấy hợp lý. Cho nên không buồn. Đây chính là cách nghĩ về tình yêu của người trưởng thành. Đã từng yêu, cũng từng vui vẻ, nhưng không phải là kiểu không có thì không sống được.
Kỷ Nguyên đến nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới. Không phải là không quên được hay không thể gặp, mà là không muốn khó xử lẫn nhau. Cô đến nơi này, gặp được Lý Mậu.
Ở cái xã hội coi trọng địa vị và gia cảnh này, hai người họ lại tìm được nhau. Lý Mậu là cháu ngoại của một gia tộc lớn, có tài nhưng không được trọng dụng. Không sao cả, anh tự chơi vui vẻ, Kỷ Nguyên coi trọng anh là được.
Kỷ Nguyên vốn cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng cha mẹ đã ly hôn, cha tái hôn mẹ nghiện cờ bạc, nên cô xem như mình cũng thuộc giai cấp thấp của xã hội. Cũng không sao cả, cô độc lập giỏi giang, Lý Mậu yêu thương cô là được.
Tình yêu của họ như vậy đấy, rất tự nhiên, rất thuần khiết. Bởi vì đều đã là người trưởng thành. Quá khứ có đấy, nhưng đã không còn quan trọng. Bạn trai cũ bạn gái cũ gì gì đó, đã cũ rồi thì cứ thế cho qua thôi, nhắc lại sẽ khiến người kia phải nhớ, không có lợi gì cả.
Từ lúc bắt đầu, họ đã thoải mái như vậy. Ai cũng có công việc riêng, cuối tuần nhớ đến thì hẹn gặp. Không cầu kỳ, không rào trước đón sau, cứ từ từ mà đến gần nhau. Hai người đẹp cả ngoại hình lẫn kiến thức, đứng cạnh nhau giống như một bức tranh, vô cùng sinh động.
Lý Mậu muốn chính thức xác lập quan hệ, liền hỏi “Chúng ta ở cạnh nhau được không?”
Kỷ Nguyên không từ chối, đã thích rồi việc gì phải làm bộ.
Đọc câu chuyện tình yêu ngọt ngào này, chợt nhận ra một điều rất cơ bản. Cuộc sống có êm đềm hay không, không liên quan đến số phận. Nếu có thể yêu nhau bằng một bản thân chân thành nhất, sóng gió đều có thể lướt qua.
Lý Mậu cưng chiều Kỷ Nguyên, đưa cô đi khắp nơi, dạy cho cô nhiều thứ. Kỷ Nguyên yêu thương Lý Mậu, có thể đợi anh nửa năm một năm, chăm sóc người hay vật mà anh yêu mến, không gây phiền, chỉ gây thương nhớ.
“Mậu, chờ anh làm tùng bách tốt tươi, làm thánh nhân, em sẽ làm chuông gió trong miếu của anh, cùng anh ngắm mưa gió, thế nào?”
“Nhóc Nguyên, nếu anh có được một kiếp làm thánh nhân, em hãy làm chim sẻ nhỏ trong miếu của anh, mỗi ngày ăn vật cúng có sẵn, không đói bụng cũng không lạnh lẽo.”
Kỷ Nguyên gật đầu. Làm gì cũng được, ở bên anh là được. Lý Mậu mỉm cười, hiểu được tiếng lòng của cô.
Tuổi trẻ, cảm xúc đến trước, nuôi dưỡng không được thì đi tìm lựa chọn khác. Nhưng trưởng thành rồi, cảm xúc đặt vào thực tế, suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định. Cho nên đã chọn rồi, thì phải cố gắng nuôi dưỡng tình cảm ấy thật tốt. Giống như Lý Mậu và Kỷ Nguyên. Từ yêu đến cưới, cũng có phát sinh, có mâu thuẫn. Nhưng đều được dẹp bỏ gọn gàng. Yêu người đó, chứ không phải gia cảnh của người đó. Yêu người đó, nên không quan trọng là ai sẽ làm dâu ai sẽ ở rể, cho dù làm gì thì cũng sẽ làm cùng nhau.
Truyện không dài, 54 chương nhưng mỗi chương lại ngắn. Tất cả viết về tình yêu của Lý Mậu và Kỷ Nguyên, từ lúc gặp nhau, quen nhau, cho đến khi về bên nhau. Chỉ có ngọt ngào cùng sâu sắc. Tình yêu của họ đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ được lý trí. Phần lý trí đó là dùng để đối phó với những khó khăn hay rắc rối tìm đến. Có thể là người cũ, có thể là công việc, họ đều có thể đẩy lùi tất cả. Cho nên, sự êm đềm hạnh phúc này, không phải tự dưng đến, mà là do cả hai cùng nỗ lực tạo nên.
Những nơi mà họ cùng nhau đi qua, gắn liền với nhiều điển tích, cũng ẩn chứa rất nhiều câu chuyện nhân tình thế thái. Những người mà họ cùng nhau gặp gỡ, cũng có rất nhiều hoàn cảnh. Chung quy lại, con người ai cũng có một nơi dành riêng cho mình, có chấp nhận chia sẻ với một ai đó hay không, là một quyết định cần có sự vững vàng của một người trưởng thành.
Tình cảm của Lý Mậu và Kỷ Nguyên, giống như một chú chim công trắng, không cần nhiều màu sắc vẫn có thể rực rỡ khiến người khác ngưỡng mộ.
--------
Buổi sáng sau đêm tân hôn, Kỷ Nguyên nằm nướng trong chăn, đưa tay vỗ mặt Lý Mậu.
Lý Mậu nói: “Đây là husband của em, không phải husky!”
…
“Anh muốn sinh mấy đứa con?”
“Mười đứa, năm trai năm gái.”
“Anh coi em là lợn sao?”
Không lâu sau đó, Lý Mậu đợi Kỷ Nguyên ngoài phòng sinh. Sau khi Kỷ Nguyên được đẩy vào phòng bệnh, anh nhìn ánh mắt tròn xoe của đứa bé, trong lòng cay cay.
“Lần này hù chết bố nó. Sau này không sinh nữa.”
Kỷ Nguyên nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, chợt muốn cười.
_________
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Tần
Bìa: #Cỏ chiêu nghi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban