Thời Cấm đối với Kỷ Hoài là nhất kiến chung tình.
Năm ấy, cô là học sinh lớp 11, anh lớp 12, chung trường. Một buổi chiều đầy nắng, hình ảnh Kỷ Hoài ấm áp bên cây đàn dương cầm đã khắc sâu vào tâm trí của cô gái nhỏ lần đầu biết rung động.
Những chuyện sau đó, có lẽ mọi người đã đoán được, chính là một loạt những hành động ấu trĩ và phổ biến của tình cảm tuổi học trò. Ở cái tuổi mà không lo không sợ ấy, đã thích rồi nhất định phải tấn công, đây chính là tư tưởng tiến bộ của Thời Cấm.
Thế nên, cô không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để được nhìn thấy anh. Bất kể là đi lấy nước, đi ăn trưa, thậm chí là… đi vệ sinh. Hình ảnh cô gái nhỏ xinh xắn ngày ngày lén mang quà vặt để vào hộc bàn của anh đã dần dần khiến Kỷ Hoài chú ý. Nhưng mà rất tiếc, cô lại để nhầm chỗ mất rồi.
Thế nên, cậu thiếu niên đẹp trai lạnh lùng Kỷ Hoài mặc dù đã có chút “rung rinh" trước cô gái nhỏ nhiệt tình, nhưng lại kiên quyết tránh xa, lý do chính là anh hiểu lầm rằng người mà cô thích là anh bạn Lương Hoà ngồi cùng bàn chứ không phải là mình. Đấy, tình cảm học trò có những phút giây lãng… xẹt như vậy đấy.
Nhưng cũng rất may mắn, bởi vì Thời Cấm là ai? Chính là một cô gái được nuôi thả tự do phóng khoáng. Mặc dù không hiểu vì sao Kỷ Hoài rõ ràng rất quan tâm nhưng lại luôn né tránh mình, cô vẫn tiếp tục con đường theo đuổi học trưởng lạnh như băng. Chấp nhận đi thêm một chặng xe chỉ để được đi cùng tuyến xe buýt với anh, sẵn sàng trốn tập múa chỉ để đến cổ vũ anh thi tuyển, cuối cùng… à, vẫn chưa đến cuối cùng, nhưng họ đã ở bên nhau.
Hiểu lầm được giải thích, Kỷ Hoài buông nhẹ gánh lòng, đón nhận tình cảm chân thành của Thời Cấm. Nhưng mọi chuyện dường như chỉ mới bắt đầu mà thôi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Họ bên nhau vào lúc tuổi đời còn quá trẻ, sự mong manh của tâm hồn cần phải được xoa dịu bởi thứ gì đó vững vàng và chắc chắn. Thế nhưng, thực tế không được như vậy. Cho dù Thời Cấm đã cố gắng nỗ lực hết mình vẫn không thể thi đậu vào cùng trường đại học với anh, cho dù Thời Cấm vô cùng tin tưởng anh, vẫn không thể nào tin tưởng các cô gái luôn rình rập xung quanh anh, nhưng cơ bản nhất là, cô không tin tưởng chính mình.
Vì sao? Vì mối tình này là cô bắt đầu trước, dùng sự nhiệt tình của cả thanh xuân để theo đuổi anh, còn anh thì sao? Vì không chịu nổi sự đeo bám nên đồng ý? Hay là chỉ muốn thử chút mùi vị tình yêu tuổi học trò?
Không thể trách Thời Cấm suy nghĩ quá nhiều, bởi vì Kỷ Hoài quả thật quan tâm cô, nhưng chưa bao giờ dùng lời nói để thể hiện tình yêu. Bạn có thể cho rằng, tình yêu đặt ngay chóp lưỡi thì cũng chẳng có gì đảm bảo sẽ bền vững, thế nhưng bạn có công nhận rằng bất kỳ người con gái nào cũng luôn muốn được nghe những lời nói ngọt ngào như vậy không? Với họ, đó không phải là minh chứng của tình yêu, nhưng sẽ là gia vị. Yêu thì nói yêu, em là con gái còn không ngại thì anh ngại cái gì?
Thế nhưng, tiếng lòng của Thời Cấm không đến được với Kỷ Hoài. Tình yêu của họ không bị bào mòn bởi khoảng cách hay sự thờ ơ của người trong cuộc. Thứ bị bào mòn chỉ là sự kiên nhẫn. Thời Cấm kiên nhẫn đợi anh xác nhận với mình, Kỷ Hoài kiên nhẫn đợi hai người tốt nghiệp. Cuối cùng, vì một sự khiêu khích nhẹ nhàng của số phận, tình yêu tan vỡ.
Sáu năm chỉ như một cơn mưa rào mùa hạ, bất ngờ đổ xuống ngay khi trời còn hửng nắng, quét sạch những bụi bặm lơ lửng trong không khí, cuối cùng đọng lại chỉ là những vũng nước đục ngầu chưa kịp rút đi. Tình yêu của Thời Cấm và Kỷ Hoài cũng như vậy, kết thúc ngay khi người trong cuộc còn chưa kịp hiểu tại sao, cuốn đi tất cả những hoài nghi cùng nhiệt huyết, thứ còn lại chỉ là kỷ niệm và những nỗi đau.
Ngày Thời Cấm ngã gãy chân, anh không đến, anh vuột mất cô.
Ngày nhận được học bổng du học Anh, anh không đi, anh không gặp được cô ở đó.
Ngày Thời Cấm quay về dự buổi concert của ca sĩ mà cô vô cùng yêu thích, anh đến, nhưng không đuổi kịp cô.
Ngày Thời Cấm trở về, anh quyết định không bao giờ để cô rời đi nữa.
Khoảng cách địa lý chưa bao giờ là vấn đề, sợ nhất chính là khoảng cách của hai trái tim.
Thời Cấm quay về với nỗi đau còn âm ỉ, nhưng cô biết, còn đau là còn thương. Kỷ Hoài nhận ra được, anh vẫn còn có hy vọng. Trước đây là cô theo đuổi anh, vậy thì bây giờ, hãy để anh làm điều ngược lại.
Kỷ Hoài sau 6 năm đằng đẵng sống trong hối hận đã học được cách nâng cấp bản thân, không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày đối với cô, không có lưu manh nhất, chỉ lưu manh với một mình cô. Thời Cấm đương nhiên không chịu nổi sức công phá của người đàn ông này, đành nhắm mắt đưa cả tay lẫn chân, cam chịu để người ta dắt về nhà.
Cuối cùng cô mới biết được,
Ngày đó anh không đến, vì gia đình anh xảy ra chuyện.
Anh không đi tìm cô, bởi vì anh sợ đi rồi, cô quay về sẽ không gặp được anh.
Anh vẫn luôn đi dự concert, chỉ với hy vọng có thể tìm thấy cô giữa biển người mênh mông ấy.
Nhưng đã không còn cần thiết nữa rồi. Họ đã trưởng thành, đủ vững vàng và kiên định để hiểu rằng, nếu không phải là người đó, sẽ chẳng thể là một ai khác.
…
Đây là câu chuyện tình yêu của hai con người thiếu nghị lực. Khi còn trẻ thì không đủ dũng cảm để đối mặt với vấn đề của bản thân, vấp ngã rồi cũng không đủ nghị lực để bước tiếp, chỉ đứng yên một chỗ mà chờ đợi. Có điều, chính vì không đủ dũng khí để đi tiếp, cho nên mới có thể chờ đợi được tình yêu đích thực.
Câu chuyện mang theo hơi thở thanh xuân, suy nghĩ và lựa chọn ở thời điểm đó. Cũng mang theo tư tưởng của người trưởng thành, biết mình muốn gì và phải làm gì. Tuy rằng nội dung không phải là mới, nhưng tình cảm mà, luôn có tiết tấu và nhịp điệu riêng của nó. Giống như cặp đôi còn lại Lương Hoà và Lâm Tịch vậy, một người thầm mến suốt nhiều năm, một người cũng có mối tình thanh xuân nhưng lại không thành. Cuối cùng, vẫn phải lựa chọn điều tốt nhất cho tương lai.
Chờ gió, cho dù chẳng biết phải chờ đến bao giờ,
Đợi em, cho dù chẳng biết phải đợi đến bao giờ,
Vẫn sẽ đợi đến lúc em quay về bên anh.
-----------------
Review by #Lâm Thái Y
Bìa: #Họa Gian Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban