Chờ khi nỗi nhớ nở hoa

Chờ khi nỗi nhớ nở hoa

Tô Lệnh Tử là cô gái không giỏi giao tiếp và chỉ chú tâm vào việc học nên cô không có nhiều bạn, chỉ có duy nhất một người bạn thân là Khương Lê thôi. Đường đời của Lệnh Tử cũng được mẹ dọn sẵn, việc của cô là chỉ cần ngoan ngoãn đi theo đúng con đường đó, nhưng năm 17 tuổi có một biến số xuất hiện, đó là Úc Thần. 

 

Úc Thần là con lai Pháp - Trung, anh là người rất điển trai nhưng tính tình không tốt lắm, bạn bè hay ví Úc Thần là con mèo hoang bởi tính cách ngang bướng, khó thuần phục của anh.

 

Một chàng trai như vậy lại đem lòng ái mộ một cô gái vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là dễ khiến người ta mất hứng như Lệnh Tử. 

 

Vậy Úc Thần thích Tô Lệnh Tử ở điểm nào?

 

Thật ra thì ngay cả Úc Thần cũng không có đáp án cụ thể. 

 

Chỉ là trong ngày mưa, anh bắt gặp một cô gái mặc váy lụa cúi người buộc dây giày, vốn chỉ là một hình ảnh bình thường nhưng nó lại gợi cho anh nhớ về miền ký ức xa xôi nào đó. 

 

Chỉ là trong một khắc vô tình, anh thấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thấy dáng vẻ thướt tha khi múa ballet của cô và từ đó khắc sâu bóng hình cô vào tim. 

 

Úc Thần là người thẳng thắn, một khi đã xác định được tình cảm thì anh không ngần ngại thể hiện cho Lệnh Tử và người theo đuổi cô biết. 

 

Mỗi ngày anh đều lén ngắm nhìn cô, mỗi lần thấy Cao Học Nhai đến tặng quà cho Lệnh Tử thì anh đều cảnh cáo rằng:

 

“Tôi mới là người thích cô ấy trước.”

 

“Để tao nói cho mày biết, tao thật sự thích cô ấy.”

 

Ngày nào Úc Thần cũng theo Lệnh Tử đến nhà văn hóa cũ để xem cô múa ballet, khi “căn cứ” múa ballet của cô bị chiếm mất thì anh lại lợi dụng hiệu sách của cậu mình để đoạt lại chỗ cho Lệnh Tử.

 

Úc Thần luôn đợi Lệnh Tử để về chung với cô dù nhà anh ngược đường với nhà cô. Suốt quãng đường đi, Úc Thần luôn tìm cách bắt chuyện và trêu chọc cô khiến cô đỏ mặt. 

 

Hết lần này đến lần khác như vậy, Tô Lệnh Tử thấy hơi kỳ lạ. Dù cô và anh là bạn cùng lớp nhưng đó giờ có nói chuyện với nhau bao nhiêu đâu, tự nhiên học kỳ này lại tiếp xúc nhiều lần thế, cô cứ cảm thấy đây là âm mưu đã được ấp ủ từ lâu rồi ấy! Vô cùng đáng nghi!

 

Vậy nên Úc Thần mới xuống nước hỏi cậu mình cách để khiến một người con gái tin tưởng một người con trai, đáp án anh có được là phải tốt với cô ấy!

 

Nhưng mà với những cô học trò ngoan như Lệnh Tử thì có lẽ cách này không dùng được, thế là Úc Thần quyết định tỏ tình luôn, anh hỏi:

 

“Cậu có cảm giác được không?”

 

“Mình thích cậu.”

 

“Mình có thể theo đuổi cậu không?”

 

Câu trả lời anh nhận được là không.

 

Thành thật mà nói, Lệnh Tử có chút rung động với anh, nhưng ba mẹ cấm yêu đương nên cô đành cố gắng né tránh anh. Song càng né tránh, anh càng tiến gần, mà anh càng đến gần, cô lại càng khó lòng lơ anh hơn. 

 

Dần dà, Lệnh Tử phát hiện ra rất nhiều vẻ mặt khác của anh, ví dụ như trông Úc Thần lưu manh là thế nhưng anh đáng tin vô cùng, lại còn rất biết quan tâm người khác. Ví dụ như trông anh có vẻ ngông nghênh, mạnh mẽ nhưng mỗi lần gặp chuyện liên quan đến mẹ, anh đều muốn ôm cô, gần gũi với cô như thể cô là liều thuốc xoa dịu tâm hồn tổn thương của anh vậy. 

 

Cuối cùng có một ngày, Úc Thần cũng đợi được đáp án mà mình hằng mong chờ, cảnh tượng ngày hôm ấy hạnh phúc đến mức nhiều năm sau này, anh vẫn còn nhớ như in. Lệnh Tử nhào đến ôm anh, nhỏ giọng bảo:

 

“Đêm qua mình đã nghĩ kỹ rồi.”

 

“Mình muốn…”

 

Úc Thần gấp gáp đến mức không đợi nổi cô nói hết câu đã bật thốt: “Mình đồng ý.”

 

Kể từ lúc này, tình cảm của Úc Thần càng trắng trợn và nồng nàn hơn, mà Lệnh Tử cũng để cho anh gần gũi với mình nhiều hơn. Bởi lẽ nhận thức của cô về tình yêu rất ít ỏi, cô chỉ biết khi yêu người ta thường bao dung và tin tưởng nhau, vậy nên cô cũng bằng lòng bao dung, để mặc anh làm càn. 

 

Hơn thế, Lệnh Tử cũng muốn san sẻ nỗi buồn với anh, vậy nên Úc Thần đã kể cho cô nghe về tuổi thơ của mình. 

 

Kể từ năm bốn tuổi đến tận bây giờ, Úc Thần chưa từng cảm nhận được tình mẹ hay tình cha, họ đã rời bỏ anh từ khi anh còn bé. Trong cuộc đời anh, anh chỉ nhận được tình yêu từ bà ngoại và người cậu đang sống với anh, đến bây giờ lại có thêm tình yêu của Lệnh Tử nữa. Có thể nói, cô là người đã kéo anh lại với sự sống.

 

Lệnh Tử chưa bao giờ nghĩ cô sẽ trở thành nguồn sống của anh, cô cũng không ngờ chàng trai tuấn tú này lại có tuổi thơ không êm đẹp như vậy. 

 

Cô có một tuổi thơ quá đỗi đẹp đẽ, tận đến khi nghe anh kể thì cô vẫn nghĩ đó là một câu chuyện thôi, nhưng đây lại là thời thơ ấu của Úc Thần. Cô thương anh, đau lòng cho anh nên đã trịnh trọng tuyên bố:

 

“Sau này mình sẽ ở bên cậu. Mãi bên cậu.”

 

Trùng hợp là Úc Thần cũng muốn như vậy, trước đây anh còn băn khoăn không biết tương lai thế nào, bây giờ thì anh biết rồi. Úc Thần của bây giờ không muốn níu giữ quá khứ nữa, anh muốn sống cho hiện tại, chăm chỉ học hành với công chúa nhỏ, tự tay ghi lại hình ảnh của cô mỗi ngày để hoàn thành một quyển album chỉ về cô…

 

Cứ thế, dự định trong quãng đời còn lại của Úc Thần đều có sự hiện diện của Lệnh Tử.

 

Nhưng mà có đôi lúc, Úc Thần hay cảm thấy bất an một cách vô cớ, có lẽ là do bóng ma tâm lý. Hồi bé anh không ngờ mẹ sẽ rời đi, sau đó anh cứ nghĩ bà ngoại sẽ ở mãi với mình, nên tận sâu trong lòng anh vẫn lo lắng quá khứ sẽ lặp lại. 

 

Úc Thần không thích chia lìa, nhưng cũng không sợ chia ly. Chỉ là Lệnh Tử quá đỗi đặc biệt, đến nỗi anh không bao giờ muốn xa rời cô. 

 

Nhưng mà trời không chiều lòng người, khi tình cảm của hai người đang mặn nồng thì mẹ Lệnh Tử biết chuyện. Ngay lập tức, bà bắt cô chia tay với Úc Thần, nhưng cô không chịu. Nhưng không chịu thì có ích gì, mẹ cô làm thủ tục chuyển trường và tịch thu điện thoại của Lệnh Tử để cô không thể liên lạc với anh nữa. 

 

Trước khi chuyển trường, anh và cô đã hẹn gặp lại ở trường Đại học. Trong suốt năm lớp mười hai, hai người chỉ biết giãi bày tình cảm qua từng bức thư, mỗi phong thư của Úc Thần đều kèm theo một tấm ảnh của anh để cô đỡ nhớ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

Thấm thoát đã nửa năm trời không gặp mặt, cũng may là có người bạn thân và anh hàng xóm giúp đỡ nên Lệnh Tử mới lén gặp được Úc Thần. 

 

Hôm ấy, mọi nỗi nhớ nhung đều được gửi gắm qua từng cái ôm và cái hôn. 

 

Đêm đó, hai người vừa tròn 18 tuổi.

 

Đêm đó, Lệnh Tử trao bản thân cho anh. 

 

Cũng trong đêm đó, Lệnh Tử nói rằng cô phải ra nước ngoài học. Úc Thần bảo anh sẽ đợi cô về, bởi vì cuộc sống của anh không thể nào thiếu Lệnh Tử được. 

 

Đúng vậy, đây lại là ý của mẹ cô. Bà biết cô và Úc Thần còn liên lạc, để chặt đứt mối tình này, bà buộc phải đưa cô ra nước ngoài. 

 

Sau đó, vì một sự cố không mong muốn, Úc Thần hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lệnh Tử nữa. Lúc ấy cô buồn, cô thất vọng, chàng trai từng hứa sẽ có mặt mỗi khi cô cần lại bặt vô âm tín.

 

Song, đời người chốn nào cũng có chuyện diệu kỳ.

 

Mười năm sau, Lệnh Tử trở thành một vũ công ballet, Úc Thần lại là một đạo diễn tài năng. Họ vô tình gặp nhau giữa dòng người vội vã. 

 

Mười năm không phải là quãng thời gian ngắn.

 

Từ năm Lệnh Tử mười tám đến năm nay đã hai mươi tám. 

 

Từ lúc cô và anh còn mặc đồng phục học sinh đến giờ mặc đầm dạ hội và âu phục giày da.

 

Mười năm trời không một tin tức cũng không biết anh gặp phải chuyện gì. 

 

Nhưng Úc Thần biết một điều, anh đã từng thuộc về cô, về sau cũng chỉ là của cô, tình yêu nơi anh vẫn vẹn nguyên không đổi. 

 

Thứ anh cần lúc này chỉ là sự đồng ý và tha thứ của cô mà thôi. 

 

Lệnh Tử à…

 

Nếu em bằng lòng, cả đời anh hạnh phúc.

 

Nếu không cũng không sao, anh chỉ chìm nổi trong biển khổ sau lưng em mà thôi.

 

***

 

Bất cứ câu chuyện nào cũng sẽ có một cái kết đẹp cho những người có tình và nỗ lực vì tình yêu, “Chờ khi nỗi nhớ nở hoa” cũng không phải là ngoại lệ. Tuy mình có tiếc nuối cho mười năm xa cách của Úc Thần và Lệnh Tử, tuy mình thấy khá bức xúc bởi sự kiểm soát của mẹ Lệnh Tử cũng như việc cô răm rắp nghe theo lời mẹ mà không có một câu phản đối nhưng đó cũng là điều dễ hiểu bởi vì ngay từ bé, cô đã được uốn nắn, rèn giũa là phải nghe lời, phải ngoan. Cũng may, sau tất cả, Úc Thần và Lệnh Tử vẫn đợi được nhau, và anh cũng đã chinh phục được ba mẹ vợ tương lai của mình. 

 

Đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường có thể đưa bạn đến đủ mọi cung bậc cảm xúc với độ dài vừa phải, tình tiết không hề lan man mà lại không có pass nên mình vô cùng đề cử bộ này đến với mọi người ạ. 

____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^

Cre pic: Google/huaban

Nguồn chuyển ngữ: 4702i


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...