Có phải tất cả giáo sư trên đời đều có tố chất của một nhà nghiên cứu không? Đối với một vấn đề mà mình thấy hứng thú, sẽ muốn tìm hiểu đến cùng?
Ít ra giáo sư Diệp Dĩ Trinh chính là một người như vậy. Có điều, vấn đề khiến anh hứng thú lần này không phải về khoa học hay lĩnh vực tài chính anh phụ trách, mà là một cô gái. Cụ thể hơn là cô học trò nghiên cứu sinh năm nhất Ôn Nhiễm. Nói như nhận xét của anh về cô thì chính là, cô bé ấy xinh đẹp nhưng không nổi bật, chỉ lặng lẽ ở một góc nào đó trong giảng đường của anh, rất dễ khiến người khác bỏ qua.
Thế nhưng anh không bỏ qua được. Duyên trời đưa lối, cô chọn bừa một cái đề tài không ai chọn, anh cũng rút đại một cái không ai rút, thế là họ trở thành thầy trò một kèm một. Không giống như những bạn học ngưỡng mộ mình không hết, Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy đau đầu. Không ai là không biết, giáo sư Diệp này bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, bên phải lạnh lùng bên trái nghiêm khắc, cô đi theo thì chỉ có khổ chứ không có ngày nào được sung sướng.
Khổ thì đương nhiên phải khổ rồi, vì yêu cầu của thầy Diệp rất cao. Nhưng còn “không có ngày nào được sung sướng” thì phải xem lại. Tuy rằng thầy sáng hành tối hành, cuối tuần cũng không tha, nhưng thật sự mà nói thì Ôn Nhiễm làm đề tài với thầy Diệp cũng không phải là thảm lắm. Ít ra, thầy chỉ dạy cho cô rất nhiều, còn vì cô làm một số chuyện mà cô không hề hay biết nữa.
Ví dụ như, thầy sẽ xuất hiện vào những lúc cô khó xử nhất, cũng là lúc cô mệt mỏi nhất. Ví dụ như, thầy sẽ không hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng sẽ hỏi cô có đau không, có mệt không. Lại ví dụ như, thầy thà rằng đau khổ kiềm chế tình cảm của mình dành cho cô cũng không muốn làm cô khó xử.
Đúng vậy, Diệp Dĩ Trinh tỏ tình rồi.
“Nếu như tình cảm của tôi dành cho em là thích, thì tôi sẽ chấp nhận nghe theo trái tim mình.”
Thầy có mọi thứ rồi, làm chủ cuộc đời mình rồi, việc nghe theo trái tim mình là điều đơn giản. Thế nhưng Ôn Nhiễm không giống vậy. Cô chỉ là một cô gái bình thường, hoàn cảnh gia đình lại đặc biệt, hiện bây giờ ngay cả tự lo cho bản thân còn khó khăn, huống chi cô còn một người mẹ vẫn đang đợi ngày được thừa nhận.
Cuộc đời của cô có quá nhiều rắc rối, chắc là… không xứng với anh đâu.
“Em không muốn ở bên cạnh một người cách em quá xa. Bởi vì… chạy theo người đó sẽ rất mệt mỏi.”
Em vốn đã rất mệt rồi, anh biết không?
Anh biết, cho nên anh tôn trọng lựa chọn của em. Bằng một cách âm thầm, anh sẽ thay em đỡ lấy gánh nặng mà em phải chịu đựng bao nhiêu năm qua. Diệp Dĩ Trinh đã yêu cô gái nhỏ bằng một cách sâu sắc như vậy đấy. Bởi vì anh biết, cuộc đời không hoàn hảo đã khiến cô gái của anh trở nên e dè với mọi thứ, ngay cả là tình cảm chân thật của bản thân cô.
Diệp Dĩ Trinh hiểu được, cô cũng thích anh, chỉ là không dám. Không dám làm phiền anh, không dám liên lụy anh, không dám kéo chậm bước chân anh. Cô sẵn sàng che giấu tình cảm của mình, tự nhủ thầm lâu ngày anh sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng Ôn Nhiễm sai rồi, nếu dễ dàng buông tay như vậy thì đâu còn là Diệp Dĩ Trinh người người ngưỡng mộ? Thế nên, cuối cùng, Ôn Nhiễm không có cách nào chống đỡ được nữa.
“Em không cần phải chạy theo anh, anh sẽ đứng yên một chỗ, đợi em đuổi kịp chúng ta sẽ nắm tay nhau cùng đi.”
Còn từ chối nữa được không? Được không?
Ôn Nhiễm hoang mang bước vào cuộc tình này, cả một đoạn đường dài đều là đi theo anh, để anh sắp xếp. Từ phía gia đình anh, cho đến mẹ của cô, ngay cả mối quan hệ thầy trò nhạy cảm như vậy, anh cũng xử lý thỏa đáng. Cũng đâu còn cách nào, bởi vì cô gái của anh nhỏ hơn anh nhiều quá, lại đơn thuần như vậy, nếu như anh không cố gắng một chút, có lẽ cô sẽ sớm chạy mất rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Thật ra Ôn Nhiễm cũng không đến nỗi vô dụng như vậy. Tuy rằng trong mối quan hệ này cô phải đắn đo rất nhiều, cũng phụ thuộc vào anh rất nhiều, nhưng bản thân cô cũng có sự kiên định của riêng mình. Bằng chứng là ngay cả khi bố của anh không chấp nhận, muốn đề nghị cô rời xa anh, cô cũng đâu có đồng ý.
“Ông nói em không hợp với anh. Em biết, vì thế em vẫn đang cố gắng mỗi ngày đấy thôi.”
Đương nhiên Diệp Dĩ Trinh hiểu rõ, cô bé này một khi đã quyết tâm thì nhất định sẽ theo đến cùng. Học hành cũng vậy, mà yêu đương cũng vậy. Không ai có thể làm cô lùi bước.
Ngoại trừ anh.
Sau một thời gian yên ổn, Diệp Dĩ Trinh đột ngột biến mất không một lời giải thích. Ngay cả ngày tốt nghiệp trọng đại của cô mà anh cũng không đến. Khó khăn lắm Ôn Nhiễm mới dám thích một người, vậy mà lần đầu tiên yêu đương lại khiến cô bất lực đến thế này. Thử hỏi có đáng giận không?
Giận chứ, giận đến mức bốn tháng sau anh quay về đã bị cô xem là người xa lạ, giận đến mức ngay cả mặt anh cô cũng không muốn nhìn. Nhưng mà…
Còn thương nên mới giận, huống chi anh có lý do chính đáng mà. Ôn Nhiễm cũng không phải mẫu bạn gái không nói lý lẽ. Cho nên, nếu như lúc bắt đầu Diệp Dĩ Trinh tốn không ít công sức mới dụ được cô gái nhỏ, thì bây giờ tốn công gấp mấy lần nữa mới dỗ được cô về nhà. Trách sao được, ai bảo anh có lỗi với người ta, bắt người ta một mình vượt qua bao nhiêu chuyện, người ta dù sao cũng mang tiếng là bạn gái của anh đó, đúng không giáo sư Diệp?
Kết quả cuối cùng có lẽ mọi người cũng đoán được rồi. Nếu đã có thể cùng nhau vượt qua sóng gió thì đương nhiên có thể nắm tay nhau đến điểm cuối của hạnh phúc. Đây không phải là may mắn, mà là nỗ lực của họ.
Không chỉ là yêu, mà chấp nhận tình yêu của ai đó cũng cần dũng khí.
Chuyện dũng cảm nhất trong cuộc đời này của Ôn Nhiễm, không phải là yêu Diệp Dĩ Trinh, mà chính là chấp nhận tình yêu của anh.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban