Nếu nhắc đến phụ nữ trong ngành hàng không, hẳn là bạn nghĩ tới một nữ tiếp viên nhỉ? Nhưng Vưu Châu Châu thì khác, ghế ngồi của cô ở trong buồng lái. Không chỉ dừng lại ở vị trí cơ phó, mà cô chính là cơ trưởng cầm lái mẫu máy bay Airbus A380 - loại máy bay chở khách lớn nhất thế giới.
Bắc Hàng là hãng hàng không hạng nhất tại Bắc Thành, Vưu Châu Châu luôn tự hào về nghề nghiệp của mình. Mỗi khi giới thiệu, cô đều tự tin “Tôi là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất Bắc Hàng” còn riêng khi gặp Lương Tấn, có sự thêm thắt chỉnh sửa nhẹ một chút, “Tôi là nữ cơ trưởng xinh đẹp nhất Bắc Hàng”. Lần đầu tiên vô tình chạm mặt Lương Tấn ở Rome, dù chỉ là một buổi tối chớp nhoáng, nhưng Vưu Châu Châu lại vô tình cảm giác được, mầm xuân yêu đương trong lòng cô đang rục rịch đòi nở rộ.
Bất ngờ gặp lại Lương Tấn, lúc này Vưu Châu Châu mới biết, người đàn ông ngay cả xương gò má cũng đẹp đến mức đáng ghen tỵ đó, trùng hợp là một cơ trưởng có kỹ thuật hàng đầu của một hãng hàng không khác. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đa dạng điểm đến, có biết bao nhiêu chuyến bay, nhưng hai người lại có thể liên tiếp gặp nhau nơi đất khách. Lust Aveland
Vưu Châu Châu từng nói thẳng, Lương Tấn là một núi băng khó công phá. Cái bộ dáng lạnh lùng khó gần của anh cứ khiến cô nghĩ đến một bậc chân tu thoát tục không gần nữ sắc. Nhưng tên cô là Vưu Châu Châu, chứ không phải Titanic, không thể nào đầu hàng tảng băng di động này được. Vì thế, dưới công cuộc đập đá dồn dập và sự quyến rũ khó cưỡng của cô, khối đá Lương đã biến thành một con sói đói háo sắc.
Trúc xinh trúc mọc đầu đình, Vưu xinh Vưu mới liều mình cưa Lương. Cô theo đuổi anh rất dứt khoát, chứng minh cả bằng lời nói lẫn hành động thiết thực. Không ngại ngần khen trực tiếp “anh nhìn rất đẹp”, chẳng thẹn thùng khi thổ lộ “tôi có hứng thú với anh, tuyệt đối không chơi đùa”, nào có ngượng ngùng lúc sàm sỡ “cơ bụng của anh sờ thật thích”,... Chung quy lại, ngoại hình đẹp hay xấu có thể là nhân tố tác động, nhưng da mặt có đủ dày hay không, tuyệt đối là yếu tố quyết định.
Hừm, muốn nếu muốn lên máy bay đã đặt vé do Lương Tấn cầm lái, Vưu Châu Châu chỉ cần làm thủ tục đăng ký sân bay. Vậy cho hỏi, cơ trưởng Lương này, cô muốn đặt chỗ trong trái tim anh thì nên thế nào? Làm thủ tục đăng ký... kết hôn được không?
...
Thời gian một phi công gắn bó với đường bay của mình có thể là cả một đời người. So với đó, sáu năm Vưu Châu Châu làm việc trên bầu trời tuyệt đối không dài, tuy nhiên cũng không ít. Từ điểm khởi đầu cuộc hành trình, Vưu Châu Châu đã luôn nỗ lực hết sức. Trong suốt 6000 giờ đồng hồ cầm lái, cô tuyệt nhiên chưa từng để xảy ra sự cố nào. Danh tiếng cơ trưởng Vưu cứ thế mà một truyền mười, mười truyền trăm, tiếng thơm lan xa.
Đương nhiên Lương Tấn đã nghe kể về Vưu Châu Châu. Cô rất tài giỏi, nhưng lại là phụ nữ, nên không nhiều thì ít số lượng người có thành kiến. Lương Tấn thì không như vậy, anh đánh giá người khác bằng thực lực. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Báo đài từng đưa tin Vưu Châu Châu đưa hàng trăm hành khách an toàn vượt qua cơn bão, thậm chí Lương Tấn còn chứng kiến tận mắt Vưu Châu Châu xử lý tình huống nguy hiểm cận kề. Làm cơ trưởng, quan trọng nhất là luôn giữ một cái đầu lạnh trong mọi hoàn cảnh. Cho nên, nói Lương Tấn tin tưởng cô tuyệt đối, cũng chẳng sai.
...
Trong hai người, Vưu Châu Châu luôn ở thế chủ động. Người làm quen, tỏ tình và thúc đẩy từng bước tiến trong mối quan hệ của họ đều là cô. Cho đến khi cô gái nhỏ giận dỗi, Lương Tấn mới ngốc nghếch nhận ra, trong tình cảm, phái yếu vốn là phía nên thụ động nhận sự yêu thương.
Lương Tấn trước giờ vẫn khô khan trong phương diện thể hiện sự quan tâm, Vưu Châu Châu lại là mối tình chính thức đầu tiên, nên anh cực kỳ thiếu kinh nghiệm. Châu Châu phát động chiến tranh lạnh với Lương Tấn, người vốn đã quen có một cái đuôi xinh đẹp bám theo làm nũng, nay chợt thấy hụt hẫng. Những tưởng một mình anh vẫn ổn, nhưng nhìn đâu anh cũng thấy hình bóng cô, từng khung cảnh, đồ vật đều gợi nhớ những kỷ niệm đẹp biết bao của bọn họ.
Thôi thì, em ở đâu, anh phi trâu đến đón á? Xưa rồi Diễm ơi, nói đúng ra là, Vưu Châu Châu, em ở đâu, anh phi “cơ” đến dỗ!
…
Cảm nhận riêng của mình thì truyện hấp dẫn, chi tiết về hàng không được miêu tả khá tỉ mỉ. Những giờ bay trong truyện đa phần đều gặp tình thế nguy hiểm, qua đó tác giả muốn cho ta thấy, trách nhiệm của một vị cơ trưởng lớn đến thế nào, khi không chỉ là bản thân mà còn phải bảo đảm an nguy hàng trăm tính mạng của phi hành đoàn và hành khách.
Tuyến nhân vật phụ ổn, đủ màu để tô sắc cho nam nữ chính nổi bật. Cặp đôi chính quả thực là trai tài gái sắc, xuất thân từ hào môn nhưng không khoe khoang, tự lực đi lên nên càng đáng khâm phục. Lương Tấn muốn máy bay của Vưu Châu Châu có thể cất cánh an toàn mà tự nguyện ở lại khu vực động chấn lớn để chỉ dẫn cho cô.
Vưu Châu Châu rất hay cười, nhưng chỉ khi ở bên anh, nụ cười ấy mới xuất phát từ đáy lòng, nụ cười hạnh phúc, khiến cô thành cô gái xinh đẹp nhất. Tình yêu của họ không ồn ào, mà lặng lẽ thẩm thấu tận tâm can, không cần nói lời sáo rỗng, tình cảm chân thành toát ra từ chính cách suy nghĩ, việc làm, sự an toàn của đối phương là thứ họ muốn bảo vệ bằng mọi giá. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Mình muốn bonus đôi lời về nhà edit truyện này, không phải mượt 100% nhưng editor cực kỳ có tâm, chú giải rất kỹ càng. Bật mí một chút là nhà bạn ấy cũng đang edit vài bộ truyện cùng hệ liệt hoặc chung tác giả nên mình cũng có chút mong chờ ^^
Cho nên các bạn độc giả này, còn không mau mau checkin đi, chiếc máy bay màu hường của cơ trưởng Vưu và cơ phó Lương sắp khởi hành vút lên khung trời tình yêu rồi đó ~
“Vưu Châu Châu, có những lời không nhất thiết phải nói ra. Anh sẽ trân trọng.”
“Trân trọng cái gì?”
“Em.”
——————
" ": Trích từ truyện
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban