Cổ vũ

Cổ vũ

Mình từng đọc được một câu thế này: “Mỉm cười giống như một miếng băng dán cá nhân. Tuy có thể che được vết thương nhưng đau đớn thì vẫn ở nguyên đó.”

 

Bạn có thể thấy một người trầm cảm cười thật tươi trước mặt người khác, nhưng có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được mặt tối sâu trong họ.

 

Mẹ Quy Đình Nguyệt đã từng hối hận vì ngày ấy đã đặt cho cô cái tên này.

 

Quy Đình Nguyệt! Ánh sáng tỏa ra từ trăng chẳng mấy mạnh mẽ, chỉ yếu ớt đem đến nguồn năng lượng thấp.

 

Cô từng là một vũ công ba lê đảm đương vô số vai chính trên sân khấu ngập tràn ánh đèn.

 

Cô từng thu hút mọi ánh nhìn dưới vầng hào quang chói lóa.

 

Vậy mà một vụ tai nạn xe chợt đổ ập vào người cô, từ đó Quy Đình Nguyệt mất đi khả năng múa ba lê tuyệt đỉnh của mình. Nỗi đau đó kéo cô vào một vùng tối dày đặc.

 

Cuộc sống sau đó của cô là căn nhà với các rào chắn không khác gì nhà tù inox không gì phá nổi, là những ngày tháng dùng thuốc điều trị căn bệnh trầm cảm,… Nó buồn tẻ, vô định và chẳng có lấy một kế hoạch nghiêm túc. 

 

Quy Đình Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của em trai, tình thương của ba mẹ, nhưng cô chẳng thể nào bị hòa tan bởi những tình cảm ấy.

 

Đôi lần cô tự hỏi, liệu mình có thật sự ổn không? Quy Đình Nguyệt cảm giác như linh hồn đã lìa khỏi thân xác của cô. 

 

“Cô chỉ là một trái táo bị khoét rỗng, khô héo bám víu trên cành, chỉ đợi cơn gió cuối thu thổi rụng xuống.” 

 

Bạn biết đấy, cuộc sống này thiếu gì cái đau, song đau về thể xác ắt sẽ không thể so bì được với nỗi đau xuất phát từ tinh thần. Cơn đau ấy trầm lặng mà âm ỉ, ảnh hưởng sâu đậm đến tất cả những ai chạm vào nó.

 

Những tưởng cô chỉ sống lay lắt như thế qua ngày mãi đến khi một âm thanh giòn giã mà hữu lực chợt xông thẳng vào tai cô, va đập với màng nhĩ truyền cho Quy Đình Nguyệt một nguồn năng lượng sinh sôi mạnh mẽ.

 

Đó là tiếng trống jazz của một tay trống đã giải tán nhóm nhạc một năm trước.

 

“Tiếng trống càng lúc càng điên cuồng, ẩn chứa sức sống mãnh liệt, tựa hàng ngàn hạt cỏ tiện tay gieo xuống lập tức nảy mầm, lập tức sinh sôi, thoáng chốc dệt nên cánh rừng rậm rạp cao chót vót.”

 

Thế là từ ngày hôm ấy trở đi, Quy Đình Nguyệt đều đặn làm thính giả trung thành của chàng trai bí ẩn nhà đối diện lúc bốn giờ chiều hằng ngày.

 

Sau khi mắc bệnh, cô có thói quen viết nhật ký. Mọi hôm chỉ là những trang chữ ngắn ngủi viết về một ngày tẻ nhạt vô vị của cô, vậy mà bắt đầu từ khi tiếng trống bừng bừng khí thế kia trở thành một phần thói quen của cô thì những trang nhật ký lại trở nên thú vị hơn và có sự xuất hiện của các từ như “hứng thú”, “hi vọng”, “thôi thúc” vốn đã phủ bụi thật lâu. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

Chàng trai ấy là Trần Thị! Một cái tên quá đỗi độc đáo, cũng hệt như con người của anh vậy.

 

Anh là một tay trống đã rã nhóm, anh từng là một chàng trai tràn trề nhiệt huyết tuổi trẻ với ban nhạc Popcorn của mình. Nhưng sau khi tâm huyết vỡ tan, Trần Thị cảm thấy tiếng trống của mình như đã chết theo sự tan rã của nhóm.

 

Một điều mà Quy Đình Nguyệt không ngờ tới chính là Trần Thị cũng từng mắc chứng trầm cảm. Anh với cô là đồng bệnh, là người từng trải qua những nỗi đau đè nặng lên tâm hồn.

 

Phải chăng vì thế mà anh đã kìm lòng chẳng đặng quan tâm đến cô, để ý đến cô, lo lắng và nhún nhường cô?

 

Với Trần Thị, tiếng trống của anh chẳng là gì, anh bảo tiếng trống của mình chẳng xứng với sự yêu mến của cô, anh bảo anh không phải một người đáng để cô dựa dẫm.

 

Nhưng anh đâu biết, tiếng trống của anh như liều thuốc chữa lành tâm hồn đang vùi sâu trong bùn lầy nhớp nháp của Quy Đình Nguyệt. Sức sống trong từng nhịp gõ của anh như mạ lên cuộc đời của cô một niềm tin, một hy vọng.

 

Trước kia, ngày và đêm với cô không khác gì nhau, song hiện giờ lại khác. Mỗi ngày của cô đều nhuốm một màu sắc mang tên “Trần Thị”.

 

Anh nói với cô rằng: “Thật ra ánh trăng là ánh nắng. Dầu rằng nó không mãnh liệt và nóng bỏng, nhưng chỉ có cô mới có thể chiếu sáng đêm tối.”

 

Quy Đình Nguyệt đã kéo Trần Thị ra khỏi nỗi chán chường sống tạm bợ qua ngày. 

 

Anh không còn sa sút, thế này cũng được thế kia cũng chẳng sao nữa.

 

May mắn là ông trời đã để hai người có cơ hội tìm thấy nhau và chữa lành cứu rỗi cho nhau. 

 

Tâm bệnh chẳng phải chỉ dùng thuốc là khỏi, càng không thể chỉ thốt ra dăm ba câu an ủi thương hại là có thể lành. Một người mắc tâm bệnh cần cảm nhận được sức sống mãnh liệt để tự thôi thúc bản thân chạy về phía trước.

 

Trần Thị hỏi cô rằng anh có thể trở thành lý do tồn tại duy nhất của cô không? 

 

Nhưng câu trả lời của Quy Đình Nguyệt đã quá rõ ràng ngay từ khoảnh khắc nghe thấy tiếng trống vang dội khắp cả đất trời của anh rồi.

 

“Cổ vũ” như một khúc tình ca ngắn về tình yêu và sự chữa lành. Duyên phận đẩy đưa để Quy Đình Nguyệt tình cờ gặp gỡ Trần Thị và rồi đem lòng si mê tay trống hoang dã mà mạnh mẽ ấy, tình cảm mãnh liệt của cô dần cảm hóa anh, để anh mở lòng mình tiếp nhận cô vào quãng đời còn lại.

 

Một câu chuyện tình yêu mà đôi bên dẫn dắt nhau bước ra khỏi vực sâu thăm thẳm của cuộc đời, lần nữa tìm lại được ánh sáng và lối đi.

 

Mỗi một người trên thế gian này đều xứng đáng có được hạnh phúc, bạn cũng thế, mình cũng thế. Hãy đọc thử “Cổ vũ” và cùng cảm nhận những nỗi đau mệt nhoài Quy Đình Nguyệt phải trải qua, hơn hết là tình cảm thật đỗi chân thành của Trần Thị và cô vũ công ba lê từng lạc lõng mất phương hướng ấy.

_____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^

Cre pic: Google/huaban

Nguồn chuyển ngữ: Chin


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...