Ở tuổi của Lục Niệm Niệm, người ta gọi là yêu sớm. Bởi vì lúc cô gặp Tống Kim Triêu, cô chỉ mới đang học lớp 11.
Cho dù là một cô gái được tìm lại sau nhiều năm chỉ sống dưới quê với mẹ và bà ngoại, Lục Niệm Niệm vẫn mang trong mình cốt cách con nhà binh của bố cô, mạnh mẽ, gan lì. Chính vì như vậy, ngay khi vừa được đón về đại viện, cô đã trở thành tiểu bá vương của toàn khu. Trong một lần vác gậy đi đòi lại công bằng cho “đàn em", Lục Niệm Niệm đã gặp Tống Kim Triêu.
Không thể nói đây là nhất kiến chung tình, bởi vì cảm giác đầu tiên của Lục Niệm Niệm đối với Tống Kim Triêu không phải “yêu", mà là muốn bảo vệ. Một chàng trai có vẻ ngoài xuất sắc sáng ngời như vậy, lại không thể nói chuyện, không thể bước ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Đối với một cô gái xinh xắn hoạt bát như Lục Niệm Niệm, đây là nỗi đau khổ đến dường nào chứ. Thế nên, cô không những không “tính sổ" với anh, mà còn trở thành một cái đuôi nhỏ.
Từ tin tức của ông bà nội, Lục Niệm Niệm mới biết được, anh bị bệnh nặng, vừa trở về sau một thời gian dài điều trị. Thế là, tấm lòng trượng nghĩa của một nữ anh hùng trỗi dậy, Lục Niệm Niệm hùng hổ lao đến nhà anh, kiên nhẫn… gõ cửa.
Lần đầu bị thô bạo ném ra ngoài, lần thứ hai vẫn bị ném ra ngoài, nhưng ít ra, cô cũng đạt được một tâm nguyện, anh đã có ấn tượng về cô rồi. Còn ấn tượng như thế nào, chỉ có Tống Kim Triêu biết. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Thật không may, ấn tượng của Tống Kim Triêu về cô gái này chẳng tốt đẹp chút nào. Anh cảm thấy cô thật sự quá ồn ào, chuyện gì cũng có thể nói được, cho dù anh không đáp lại. Cô còn vô cùng kiên nhẫn, không dụ được người thì đi dụ chó, nói chung là, vô cùng có yếu tố tồn tại.
Có lẽ Tống Kim Triêu không biết, đối với một người mắc bệnh tự kỷ và 50% bệnh tâm thần di truyền có thể bộc phát bất cứ lúc nào như anh, sự tồn tại của một người là biến chuyển tốt đẹp đến mức nào. Tuy rằng cô rất ồn ào, nhưng nếu không có, kỳ lạ là anh lại cảm thấy trống trải.
Tống Kim Triêu không hề biết thứ cảm xúc lạ lẫm này nên gọi là gì, cho đến khi anh phát hiện, “Chỉ cần nhìn thấy cô ấy gần gũi với nam sinh khác, tôi muốn giết cô ấy.” Đây là câu anh nói với bác sĩ điều trị của mình.
Đúng vậy, bệnh của Tống Kim Triêu là tâm bệnh. Anh từng có một tuổi thơ không lành lặn, một người mẹ bị bố anh và nhân tình bức đến điên loạn, từng bị bắt cóc về làm con của một người điên, cho đến khi chạy trốn được. Với tỷ lệ bệnh tâm thần di truyền, lại gặp phải hoàn cảnh như vậy, không điên thật sự đã là một sự may mắn rồi.
Chính vì biết bản thân mình như vậy, cho nên Tống Kim Triêu khép chặt bản thân, không cho phép ai bước vào thế giới đen tối của mình. Thế nhưng, mọi cố gắng của anh đều trở nên vô ích trước sự kiên nhẫn và vô cùng đáng yêu của Lục Niệm Niệm. Cô gái nhỏ không hề cảm thấy anh là một người bệnh, mỗi ngày đều mang hơi thở tươi mát đến với thế giới của anh.
Điều đáng trân trọng chính là cô không chỉ cố gắng bước vào thế giới của anh, mà còn muốn kéo anh ra khỏi những ác mộng tăm tối đó, muốn anh cũng có thể đàng hoàng hưởng thụ hết thảy những tốt đẹp trên thế giới này.
Cuối cùng, bằng một cách kỳ diệu nào đó, Tống Kim Triêu và Lục Niệm Niệm đã bắt đầu cuộc hôn nhân của họ từ rất sớm, ngay khi cô vừa lên đại học. Những ngọt ngào là có thật, yêu thương của Tống Kim Triêu dành cho cô cũng là thật và căn bệnh của anh cũng là thật.
Tống Kim Triêu là một nhân tài hiếm có, anh vô cùng thành công trong lĩnh vực của mình, nhưng bản chất thật sự của một người tự kỷ vẫn khiến anh có đôi lúc không thể kiềm chế được. Đặc biệt khi nhìn thấy Lục Niệm Niệm bên cạnh những người khác.
Cô gái nhỏ toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng cô cũng có cuộc sống và những mối quan hệ của mình, bạn bè, đồng nghiệp. Thế nhưng, Lục Niệm Niệm vốn không biết rõ về căn bệnh mà anh phải chịu đựng, cô cho rằng anh muốn trói buộc, muốn quản lý cô như một vật sở hữu. Cuối cùng, sự bức bối chạm đến bờ vực đổ vỡ.
Tống Kim Triêu có một ham muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt đối với Lục Niệm Niệm, rất nhiều lần ức chế mà không biết trút đi đâu, cho nên trong lúc gần gũi cô đã không ít lần khiến cô bị tổn thương. Anh biết rõ không thể tiếp tục như vậy, cho nên lựa chọn bỏ đi. Đi để điều trị, cũng là để cho cô một không gian thoải mái hơn.
Thế nhưng lần này anh sai rồi. Vốn dĩ Lục Niệm Niệm không cần một không gian khác, cho dù thoải mái nhưng lại không có anh. Mà bệnh tình của Tống Kim Triêu cũng chẳng thể khá hơn. Anh không muốn nhìn thấy cô để lòng mình khó chịu, nhưng khi thực sự không nhìn thấy lại càng khó chịu hơn. Cuối cùng, thuận theo ý chỉ của trái tim, hai người lại trở về bên nhau.
Trong câu chuyện có người bệnh, có hoàn cảnh khắc nghiệt và đen tối, nhưng tình yêu của Tống Kim Triêu và Lục Niệm Niệm lại chiếu sáng tất cả. Cô yêu anh bằng một tình cảm thuần khiết nhất, hy sinh nhất. Anh yêu cô bằng một tình cảm chiếm hữu cực đoan nhất, nhưng cũng thâm tình nhất.
Tất cả đều là những lần đầu tiên của hai người, rung động, giận dỗi, đau đớn, thoả mãn, họ đều trải qua cùng nhau. Những giọt nước mắt ngọt ngào của cô, những giằng xé nội tâm của anh, chỉ vì một chữ “yêu" có thể cuốn trôi tất cả.
Nếu Tống Kim Triêu là ánh đèn soi sáng Lục Niệm Niệm giúp cô bước từng bước vào thế giới tăm tối của anh, thì Lục Niệm Niệm chính là cặp kính râm, giúp anh che đi bớt ánh sáng chói loà khi dắt anh vào thế giới rực rỡ của cô. Họ bằng lòng vì người kia buông bỏ ham muốn của bản thân, sẽ vì người kia mà trở thành một phiên bản tốt đẹp và bao dung hơn.
Yêu đến khắc cốt ghi tâm, mới có thể hiểu được thế nào là sâu đậm.
____
Review by #Lâm Thái Y
Bìa: #Hoa Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban