CÙNG ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Hiện đại, nữ truy, nam chính là phóng viên chiến trường x nữ chính nhiếp ảnh gia, nam nữ cường, ngọt sủng sắc, HE.
Độ dài: 60 chương + 6 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit
------------------
"Cùng anh đi đến tận cùng thế giới", nghe có vẻ như là một lời hứa nơi cửa miệng của các cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng thực tế, có nhiều lúc nói ra như vậy chưa chắc đã làm được, có lẽ ngay cả "tận cùng thế giới" là ở đâu họ cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng trong câu chuyện này, đây chính là lời hẹn ước của nữ chính dành cho nam chính và "tận cùng thế giới" là theo đúng nghĩa đen.
Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia tự do, cô luôn cho rằng mình không gặp thời, bởi vì rõ ràng là có tài năng nhưng mãi không thể phát triển sự nghiệp. Cho đến một ngày cô gặp một bước ngoặt trong đời, do chính người bạn trai lâu năm của mình mang lại.
Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần quen biết nhau từ hồi còn đi học, cùng chung ngành nhiếp ảnh. Công bằng mà nói, trong mối quan hệ này Chúc Thanh Thần đã cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác. Tại sao ư? Bởi vì cô là một cô nàng rất mạnh mẽ, không phải là kiểu mạnh mẽ của nội tâm mà là mạnh mẽ ở bề ngoài. Có một người bố vũ phu, một người mẹ dù bị đánh chết cũng không chịu ly hôn, nếu cô không cứng rắn như vậy thì có lẽ đã bị tức chết từ lâu rồi.
Thế nên khi gặp một người nho nhã như Tô Chính Khâm, cô cảm thấy có lẽ người đàn ông này thích hợp để ở bên cạnh mình. Cô bỏ qua tất cả những điểm không hoà hợp của cả hai, những lần nảy sinh mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm, những lần anh ta ích kỷ vì bản thân mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.
Chính vì như vậy, Tô Chính Khâm đã tự cho rằng lần này cô cũng sẽ bỏ qua, cho dù anh ta lấy cắp tác phẩm của cô để làm bàn đạp tìm kiếm danh vọng. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, nước chảy mãi cũng tràn ly. Chúc Thanh Thần không nhịn được nữa.
Cô kiên quyết không tha thứ, một mình đi đến Jerusalem. Có lẽ chính cô cũng không biết tại sao mình lại chọn điểm đến là một nơi thiếu sự yên bình như thế này. Nơi cô đến chính là vùng biên giới thường xuyên xảy ra xung đột vũ trang, là nơi mà con người luôn sống trong mưa bom bão đạn, thấp thỏm và lo sợ. Cô của trước đây chẳng phải luôn mong muốn có một cuộc sống an lành đó sao?
Cuộc đời không cho không ai thứ gì, cũng không tự nhiên lấy mất của ai thứ gì cả. Chúc Thanh Thần đã được trải nghiệm điều đó. Tô Chính Khâm lấy đi bộ ảnh Tây Tạng của cô để trở nên nổi tiếng, nhưng cô lại có được bộ ảnh Jerusalem vô cùng quý giá. Định mệnh lấy đi của cô 5 năm thanh xuân mệt mỏi bên Tố Chính Khâm, giờ phút này lại trả cho cô một Tiết Định trọn đời trọn kiếp.
Chúc Thanh Thần đã gặp Tiết Định.
Ở cái nơi mà không có lấy một ngày yên ổn như nơi này, gặp được đồng hương đã khó, mà gặp được đồng hương cực phẩm càng khó hơn.
Trong ống kính máy ảnh, Chúc Thanh Thần nhìn thấy một người đàn ông cương nghị, mạnh mẽ, còn có chút gì đó khoáng đạt và tuỳ tiện. Có lẽ hầu hết những người làm nghệ thuật đều hứng thú với cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Vận mệnh dẫn lối, khiến cho những lần chạm mặt sau đó vừa nhiều vừa ấn tượng. Lần đầu tiên Chúc Thanh Thần gặp được một người còn cứng rắn hơn cả mình. Anh nói, anh là một người lính không cầm súng.
Chúc Thanh Thần dần dần hiểu được sự dũng cảm của anh, sự kiên trì lý tưởng của anh. Nhưng thời gian quá ngắn, hai người ngoài những lần đối thoại không ai nhường ai thì chẳng có thêm lý do gì để tiếp tục. Chúc Thanh Thần về nước.
Những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi hai người gặp lại nhau lần nữa. Nói đúng hơn là Tiết Định về nước đã đi tìm Chúc Thanh Thần. Chỉ là nhất thời không kiềm chế được, anh đã khiến mình lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiết Định biết rõ nghề nghiệp của mình nguy hiểm như thế nào, thế nên anh xác định đời này sẽ không gắn bó với bất kỳ ai cả.
Nhưng cô gái mạnh mẽ Chúc Thanh Thần, chẳng biết từ lúc nào đã làm anh chệch hướng. Anh muốn gặp cô, chọc cho cô tức đến nghiến răng trợn mắt, muốn nhìn thấy cô bỏ đi lớp áo giáp nặng nề của cuộc sống không hạnh phúc, vô tư thể hiện vẻ đẹp nữ tính của mình. Anh làm được rồi, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi ánh mắt ấy được nữa.
Chúc Thanh Thần cũng thích anh. Không phải là để lấp chỗ trống vì chia tay người yêu, không phải là thích vẻ ngoài nam tính của anh, cũng không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà chính là thích - thực - sự.
Cô thích sự vô tư của anh khi cứu một đứa trẻ xa lạ, cô thích ánh mắt kiên định của anh khi nói về công việc nguy hiểm này, cô thích sự dịu dàng anh dành cho cô mặc dù đã cố che giấu, cô thích tất cả. Thích thì theo đuổi thôi.
"Tiết Định, em đối với anh, là quyết tâm phải có được."
Tuy Tiết Định đã rất tàn nhẫn nói lời từ chối, nhưng cô cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô là thật. Người đàn ông ấy, không sợ gì cả, nhưng lại sợ cô quá dũng cảm, sợ cô không sợ chết, lại sợ cô chết. Đây không phải yêu thì là gì?
Một Chúc Thanh Thần không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ một chút khó khăn này sao? Mặt dày một chút thì đã sao? Cũng chỉ là dày với mỗi mình Tiết Định. Thế cho nên, anh đâu còn cách nào khác là tự mình giao nộp 29 năm trinh tiết của anh cho cô nàng đáng yêu Chúc Thanh Thần. Những tháng ngày sau đó, nói thẳng ra chính là sói thịt cọp giấy.
Đại khái là “Anh là đàn ông. Loại chuyện như vậy, phải để cho anh chủ động.”
Chính là, em cứ việc theo đuổi, thịt cứ để anh lo.
Trong hành trình theo đuổi tình yêu của Chúc Thanh Thần, không thể không nhắc đến người bạn cá tính Đồng Diễm Dương, ghép cặp với anh chàng nhà giàu khờ khạo Kiều Khải. Nếu như tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần là mưa dầm thấm lâu thì tình yêu của cặp đôi trái ngược này chính là sét đánh ngang trời. Rất nhanh, nhưng không phải là không bền chắc. Bởi vì trên đời mỗi người sẽ tìm được cho mình một đối tượng thích hợp. Gặp được rồi thì chính là người ấy, thế thôi.
Câu chuyện tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, không chỉ là một tình yêu nam nữ bình thường, mà nó gắn với trách nhiệm mà mỗi người phải gánh trên vai. Trong câu chuyện, tác giả miêu tả rất nhiều về Jerusalem, về vùng biên giới, về trại tị nạn, về những số phận mà không ai biết tới.
Nếu như không có những chiến sĩ như Tiết Định, Kiều Khải, Chúc Thanh Thần thì cuộc sống của họ sẽ mãi mãi chìm trong hố đen. Họ là những người lính không súng không gươm, chỉ dùng hình ảnh và ngòi bút để thức tỉnh lòng trắc ẩn của từng con người trong xã hội. Họ cam tâm tình nguyện, đến nơi gọi là "tận cùng thế giới".
"Chúc Thanh Thần, em có bằng lòng đi cùng anh không?"
Tiết Định, em nhất định sẽ "cùng anh đi đến tận cùng thế giới"
---------------------
" ": trích từ truyện
Review by #Lâm Tần
Bìa: #Lương Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban