Văn án:
Khương Nhan từ nhỏ đã mang theo bên người nửa khối ngọc hoàn, khi hỏi lai lịch của nó, cha chỉ nói: “Mười lăm năm trước đã cứu một quý nhân gặp hoạn nạn, quý nhân này vì muốn báo ân nên đã để lại nửa ngọc hoàn này, có thể bảo vệ con cả đời bình an thuận lợi.”
Khương Nhan không biết nội tình, hừ nói: “Chỉ để lại nửa khối ngọc để báo ân, quý nhân đó thật là quá keo kiệt rồi!”
Cho đến sau này, nàng được tiến cử thành người đứng đầu nữ sinh trong Quốc Tử Giám, gặp được kẻ thù không đội trời chung Phù Ly mặt lạnh tim lạnh.
Điều khiến người khác sững sờ là, nàng phát hiện trong ngực Phù Ly có đeo khối ngọc hoàn giống hệt của nàng!
Ghép khối ngọc hoàn lại, cả hai hợp thành một, hai người mới biết nhân duyên giữa bọn họ sớm đã được định sẵn.
Lúc này Khương Nhan không thể chê bai người ta keo kiệt nữa, dù sao đi nữa quý nhân quyền khuynh một thời đã đem cháu trai đích tôn của mình tặng cho nàng rồi...
***
Mùa xuân năm Hoằng Xương thứ mười bốn, Hoàng đế lâm bệnh nặng, suốt ngày trầm mê đạo thuật. Hoàng hậu lên nắm quyền nhiếp chính, bà cải cách giáo dục, mở rộng học đường cho quý nữ vào học nhằm mục đích: một là vì việc tuyển phi của các hoàng tử, hai là để củng cố quyền lực, địa vị của bản thân.
Phù gia và Khương gia, một thuộc phái bảo thủ, một theo phái cách tân, mười năm gần đây hai bên coi nhau là kẻ thù, như nước với lửa.
Phù Ly là trưởng tử cao cao tại thượng của Phù gia, thiên chất thông tuệ, văn võ song toàn, từ nhỏ đã nổi tiếng đoan chính, nghiêm cẩn, lễ độ, nho nhã. Trong khi nhi nữ duy nhất của Khương gia, Khương Nhan được người ta đồn là tuy có vài phần tài năng nhưng dung mạo phong lưu, không tuân lễ giáo, thích trêu ong ghẹo bướm, sớm đã có tiếng “họa thủy”.
Phù Ly tuy xuất thân trong gia tộc lễ giáo nghiêm khắc, nhưng trời sinh tính tình phản nghịch, không muốn nghe theo di nguyện của trưởng bối kết hôn với một cô nương chưa từng gặp mặt, huống hồ cô nương này còn phong lưu to gan, không thuộc ‘Nữ giới’.
Hai người vốn đã định sẵn là không nên có bất cứ liên hệ gì thế nhưng chẳng biết do người tính, hay trời tính họ lại dây dưa chẳng ngừng. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
***
Khương Nhan và Phù Ly, ai cũng không ngờ đến, lần đầu tiên gặp gỡ của họ lại không đẹp như thế.
Lần đầu gặp mặt, Khương Nhan vừa chọc giận lão sư đang phải đứng chịu phạt. Không như những nữ tử khác, thấy nam nhân vội vã tránh mặt, nàng lại còn to gan chủ động chào hỏi trước.
Khi ấy Phù Ly cảm thấy, nữ tử trước mắt này thật là hư hỏng, thiếu gia giáo, không nên rước vào cửa. Còn Khương Nhan thì cảm thấy, nam tử trước mặt này đẹp thì có đẹp đấy, mỗi tội có bệnh.
Hai người họ, vì một chút hiểu lầm và ấn tượng ban đầu không mấy đẹp đẽ mà không ngừng đối chọi nhau. Thế nhưng sau đó lại dần dần phải lòng nhau lúc nào chẳng hay.
“Trên Vọng Nguyệt lâu, sao trời buông xuống, ngân hà mênh mông dường như giơ tay lên liền có thể chạm đến. Khương Nhan dựa vào lan can ngắm nhìn, mặc cho gió đêm mang theo hương hoa, hương rượu thổi ập đến, nàng cầm một vò rượu nhỏ uống một ngụm, bỗng nghiêng đầu hỏi: “Phù Ly, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Phù Ly dựa lên lan can ngắm nhìn hải đăng uốn lượn đằng xa, gương mặt nghiêng hoàn mỹ, không hề nghĩ ngợi đáp: “Ba năm lẻ một tháng.”
“Ba năm.” Khương Nhan cười, chống cằm nói, “Ba năm trước, ta chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ cùng gia hỏa lạnh lùng kiêu căng như chàng ở bên nhau.”
Phù Ly cong môi, từ tốn nói: “Ba năm trước ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ thỏa hiệp hôn ước, cùng một ‘hồng nhan họa thủy’ như nàng ở bên nhau.”
Khương Nhan cười đến hai vai run lên, vờ thở dài nói: “Tạo hóa trêu ngươi thật.”
“Là giai ngẫu trời tác thành.” Phù Ly thấp giọng sửa lại câu nàng.”
Đúng vậy là “giai ngẫu trời tác thành.” Nhưng mà đoạn đường để đôi tình nhân trẻ này đến với nhau cũng khá gập ghềnh.
Phù gia trước nay đều theo nghiệp văn, phụ thân Phù Ly lại làm quan lớn trong triều. Mà người xưa vẫn nói ‘gần vua như gần cọp’, một gia tộc không thể nắm quyền cả văn lẫn võ. Huống hồ Phù Ly nếu theo văn, khác nào đi đường được trải thảm nhung.
Thế nhưng chàng lại là kẻ khác người, nhất quyết muốn chọn con đường khó đi nhất. Nho sinh trong mắt vạn người, được lão sư cực kỳ xem trọng lại nói chàng không thích đọc sách, làm văn, chẳng khác nào thương nhân giàu nhất nước nói rằng chàng không thích tiền tài vậy.
Còn Khương Nhan, nàng cũng là nữ tử vô cùng đặc biệt, xinh đẹp, thông tuệ, hiếu thắng, vô tư. Từ nhỏ Khương Nhan đã luôn tự do tự tại, dũng cảm mặc kệ ánh mắt của thế tục để theo đuổi thứ mình muốn.
Hai con người, xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau nhưng họ có một điểm chung là: thẳng thắn, chính trực; dám yêu, dám ghét.
“Khương Nhan hơi ngẩn người, lập tức nói: “Phù Ly, ta và chàng đã định tình, ta chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ chàng. Nhưng mà, ta cũng không thể từ bỏ bản thân, đường của ta, sẽ phải do ta từng bước một bước đi. Nếu chàng không đồng ý, bốn năm sau ta lại thỉnh tội với chàng, nếu chàng cưới người khác, ta cũng sẽ không trách chàng... Chỉ là, ta sẽ không gả cho ai nữa.”
Câu cuối cùng nàng nói ra nhẹ nhưng quả quyết, rơi vào trong tim lại tựa như nghìn quân.”
“Cùng kẻ thù thành thân” là một câu chuyện ngọt ngào xen lẫn hài hước hóm hỉnh. Nửa đầu chuyện là quá trình nam nữ chính dây dưa bồi đắp tình cảm, nửa sau là hành trình nỗ lực vì lý tưởng bản thân. Truyện không có nhiều mâu thuẫn cao trào nhưng bù lại diễn biến tâm lí nhân vật được tác giả xây dựng rất tỉ mỉ, tạo thành một thước phim tua chậm.
Cá nhân mình đánh giá cao tính cách của nam nữ chính. Nam có nhu, có cương, nữ mạnh mẽ lúc cần mạnh mẽ và yếu đuối lúc cần yếu đuối. Nói chung mọi thứ trong truyện đều đạt đến một mức độ vừa đủ, vừa đủ gây hứng thú, vừa đủ để yêu thích.
“Khương Nhan không nhịn được cười lên, vô ý quay đầu, mới phát hiện Phù Ly đưa mắt nhìn bờ sông, lại không ngắm pháo hoa, đang quay đầu không chớp mắt nhìn mình.
Pháo hoa ánh lên gương mặt nhìn nghiêng của hắn, chiếu vào trong mắt hắn, lúc sáng lúc tối.
Giây phút ấy, tim Khương Nhan cũng loạn nhịp theo tiết tấu của pháo hoa rực rỡ. Môi nàng cong lên, đưa mắt nhìn vào mắt Phù Ly, khẽ giọng nói: “Chàng không ngắm pháo hoa, ngắm ta làm gì?”
“Trong mắt nàng có ánh sáng.” Phù Ly nói.
Theo hắn thấy, thứ đẹp nhất không phải là pháo hoa nở rộ trên nền trời lúc bấy giờ, mà là Khương Nhan rạng rỡ dưới màn pháo hoa ấy.
“Trong mắt chàng cũng có ánh sáng.” Khương Nhan bật cười, thầm nghĩ, trong mắt không thấy ánh sáng không phải là người chết sao?
“Trong mắt ta có nàng.”
Trăng sáng trên trời, khói lửa nhân gian, câu lan ngói tứ, tỳ bà không ngừng, tiếng trống không dứt, một cẩm y công tử khoác võ bào kéo lấy tay của thiếu nữ váy đỏ, tùy ý lướt qua náo nhiệt phồn hoa nghìn năm như một này.”
____
“ ”: trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban