Một đêm mưa gió.
Sau khi kết thúc công việc, Tông Anh nhận được một cuộc gọi đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn để bắt xe, cuối cùng, một người đàn ông lịch sự nhã nhặn đã cho cô đi cùng chuyến taxi với mình.
Giữa một mớ hỗn độn mà người nhà gây ra cho cô, Tông Anh mệt mỏi chống chọi, lại vô tình nhìn thấy một điều vô cùng kỳ lạ. Người đàn ông tốt bụng cho cô đi nhờ xe kia, đang dùng cái ô của cô đi dưới màn mưa, đó là cái ô duy nhất, chỉ một mình cô có.
Câu chuyện thật sự bắt đầu.
Tông Anh phát hiện trong nhà có người. Người ở đây đương nhiên là người lạ, bởi vì cô sống một mình. Sự xáo trộn đồ vật trong nhà khiến nghiệp vụ cảnh sát của cô trỗi dậy, chỉ là không ngờ, người kia lại dùng một phương thức thật đặc biệt để hẹn gặp cô. Và cũng thật không ngờ, phương thức mà anh xuất hiện cũng vô cùng đặc biệt.
Chính là người đàn ông đêm đó, trên taxi, cầm ô của cô và bây giờ, đang bước từ trên phòng dành cho khách trong nhà cô xuống.
Anh nói, anh đến từ năm 1937. Mà bây giờ, là năm 2015.
Thịnh Thanh Nhượng, luật sư, sinh năm 1905, là người thuê căn nhà này của Tông Anh, vào hơn 70 năm trước. Bằng một sự kỳ diệu nào đó của số phận, vào 10 giờ mỗi đêm, anh sẽ đến thời đại của cô, và 6 giờ sáng hôm sau lại quay về thời đại của mình.
Tông Anh chỉ mất một vài phút để tiêu hoá sự việc này. Cuộc đời của cô vốn đã nhạt nhoà đến mức, mọi việc dù có bất ngờ đến đâu, đối với cô cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Chỉ là, trong lúc bấn loạn và bối rối, Tông Anh đã xem anh là một người bạn từ trên trời rơi xuống, muốn mượn anh để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn mà mình phải đối mặt. Cô theo anh về 1937.
Thịnh Thanh Nhượng là một người đàn ông trầm ổn. Có thể là vì anh sinh ra ở thời đó, cũng có thể vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, mà cũng có thể, chỉ là vì bản tính anh là người nhút nhát như vậy. Anh đưa Tông Anh về thời của mình, lại sợ cô không quen, lại sợ cô gặp rắc rối vì hoàn cảnh của anh khá đặc biệt.
Thế nhưng, Thịnh Thanh Nhượng đâu có ngờ rằng, Tông Anh lại thích ứng nhanh như vậy. Cô thật sự xem mình là một phần của thời đại này, cùng anh trải qua sự việc lớn nhỏ, dùng kiến thức hiện đại của mình, giúp anh giải quyết không ít vấn đề. Cũng từ đó, giữa họ đã không đơn giản chỉ là mối quan hệ khách chủ nữa rồi.
Mỗi khi cô đến thời đại của anh, cô sẽ trở thành người ở đó, giúp đỡ và cùng anh thực hiện những công việc nguy hiểm mà anh đang làm. Nhưng việc mà Thịnh Thanh Nhượng muốn làm quả thật quá nhiều, bởi vì dẫu sao thời của anh cũng là thời đại loạn lạc chiến tranh, hơn nữa…
Trở về vài lần, Tông Anh mơ hồ nhận ra điều gì đó, Thịnh Thanh Nhượng rất tốt, rất lương thiện, nhưng hình như anh không được chào đón trong chính gia đình của mình. Tất cả người nhà họ Thịnh đều nhìn anh với một ánh mắt nửa dò xét, nửa khinh miệt. Thịnh Thanh Nhượng cảm thấy không sao cả, anh đã quen rồi. Nhưng Tông Anh không làm như vậy được.
Chẳng biết từ lúc nào, nỗi đau của anh trở thành nỗi đau của cô, trách nhiệm của anh trở thành điều mà cô cũng muốn gánh vác, hình như, Tông Anh thích anh rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Thích, nên mới muốn ở gần anh nhiều hơn 8 tiếng mỗi ngày.
Thích, nên mới muốn thay anh làm chút việc cho gia đình họ Thịnh.
Thích, nên mới lo lắng vận mệnh của bọn họ.
Trước khi gặp anh, cô không nghĩ nhiều như vậy. Ngày mẹ mất, cô cũng không cảm thấy bất an và sợ hãi như vậy. Ngay cả khi, người nhà họ Tông chỉ xem cô là một lựa chọn để duy trì sự sống cho con trai của họ, cô cũng không thấy đau lòng như vậy.
Dù sao, cô cũng chỉ có một mình. Bệnh nặng, qua khỏi hay không còn chưa biết.
Chính vào lúc này, mọi chuyện ập đến không hề báo trước. Nguyên nhân cái chết của mẹ cô, nguyên nhân tai nạn của em trai cùng cha khác mẹ của cô và rất nhiều bí mật động trời khác, đang dần hé mở. Nếu như truớc đây, cho dù là có chút nghi ngờ, Tông Anh vẫn vô cùng mờ mịt với những manh mối rời rạc.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Cô đã không còn một mình nữa. Tuy rằng Thịnh Thanh Nhượng không hiểu lắm về cách thức điều tra của thời đại này, nhưng anh vẫn giúp cô vạch ra một hướng đi, vén lên bức màn quá khứ dày nặng kia. Anh cũng không biết vì sao mình làm vậy, chỉ biết rằng, anh không muốn để cô một mình.
Họ cứ như vậy, chạy đi chạy lại giữa hai thời đại, không cần biết tương lai ra sao, vận mệnh thế nào. Ấm áp càng nhiều, nỗi lo càng lớn. Nhưng biết làm sao được, mỗi một người sinh ra trên đời đã định sẵn với số mệnh trên vai. Anh có mong muốn của anh, cô có ước nguyện của cô, chỉ là từ một khoảnh khắc nào đó giữa sự giao thoa của hai thời không, họ đã mang người kia, vào trong cuộc đời của mình.
Bí mật mở ra, quá khứ khép lại. Tông Anh bước lên bàn phẫu thuật, Thịnh Thanh Nhượng đối mặt với sự thay đổi lịch sử long trời lở đất. Chưa bao giờ họ sợ hãi vận mệnh như lúc này. Bởi vì không thể tự nắm giữ, nên mới sợ hãi.
Thế nhưng, cho dù không thể thay đổi vận mệnh đã an bài, họ cũng muốn cố gắng một lần. Tông Anh cố gắng quay về ngày cuối cùng của Thịnh Thanh Nhượng ở quá khứ, giữ chặt lấy anh. Thịnh Thanh Nhượng cố gắng mang Tông Anh yếu ớt tột cùng vì đến cứu anh, quay về hiện tại.
Lịch sử không thay đổi. Thịnh Thanh Nhượng được ghi nhận đã mất vào năm 1937 trong một trận giao chiến giữa hai phe đối lập.
Đó là lịch sử không có Tông Anh. Bởi vì anh đã đến, cho nên cô không thể để anh cứ như vậy mà rời đi. Bất chấp tất cả, Tông Anh mang anh quay về hiện tại, mặc kệ lịch sử ghi nhận thế nào, chỉ cần cuối cùng anh ở lại bên cô, như vậy là đủ.
Thịnh Thanh Nhượng nói rằng, anh phải sống để mang cô về chữa trị, nhưng thật ra, là chính cô đã mang anh đi, rời khỏi nơi đó, đến một thế giới hoàn toàn mới, và không bao giờ quay về nữa.
…
Một câu chuyện chỉ có trong tưởng tượng, nhưng từng sự kiện trong đó là thật, tình cảm của họ cũng là thật. Không quá mặn nồng ướt át, chỉ đơn giản là ở cạnh nhau, cho nhau một bờ vai ấm áp, cùng nhau sống đến già.
Anh là vị khách lúc 10 giờ đêm của cô, còn cô, chính là món quà thượng đế ban tặng cho anh.
Trong cuốn sách “The book of answers" có viết, hãy nhắm mắt lại, vuốt nhẹ gáy sách và mở một trang sách bất kỳ ra, chữ viết bên trong chính là câu trả lời mà mình mong muốn.
Thịnh Thanh Nhượng hỏi Tông Anh: “Will you marry me?”
Tông Anh nhắm mắt lại, vuốt gáy sách, và mở ra. Trang đó viết, “Yes.”
Đó chính là định mệnh của họ.
Không cần biết anh từ đâu đến, chỉ cần anh ở lại bên em.
_____
“ “: Trích từ truyện
*Hình ảnh minh hoạ là bìa sách xuất bản.