[Trích truyện:
Hồ Viễn Hàn và Trình Vân Hành là một đôi thanh mai trúc mã không hề bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, rảnh rỗi thì đánh nhau, cuối cùng có lần sơ ý đánh lên tận giường, lại vô tình mang thai, sau đó không may bị phát hiện.
Làm một doanh nhân thành đạt không biết hết mặt chữ, thái độ của Hồ Lương Tùng đối với cuộc sống vô cùng thoải mái, nhưng với quan hệ nam nữ lại rất bảo thủ.
Nhất định không cho phép con mình chưa kết hôn đã khiến con gái người ta có thai.
Vì thế, hôm đó Hồ Viễn Hàn bị gọi về nhà, giờ đây đang quỳ gối trong sân nhà mình tự kiểm điểm lại, tiện thể nghe những lời dạy dỗ như gió tấp vào mặt.
"Mày là đồ khốn nạn! Làm bậy! Đúng là làm bậy!"
Hồ Lương Tùng trút giận chỉ muốn đạp một phát lên người con trai, ai ngờ con trai bị mắng đã không nhận sai, còn bất ngờ nảy ra suy nghĩ, kích động nắm chặt tay Trình Vân Hành, ngay lập tức đưa ra một quyết định sơ sài thần sầu...
"Vân Vân, chúng ta đặt tên con là Hồ Lai Lai* đi, được không?"
*Hồ Lai Lai: hồ lai = làm bậy
"..."
Hồ Lương Tùng không thèm nương tay với con trai nữa, tiện tay nhặt lên một cành cây khô, trực tiếp quất lên người anh, mà cảnh tượng này vừa khéo bị Diệp Định Chương ngồi uống trà ở ban công cách vách nhìn thấy.
Ông thổi lá trà, khẽ nhấp một ngụm, rồi sau đó từ tốn thở dài: "Haizz, cái tên thật đáng xấu hổ.''
Xưa giờ, trí thức và doanh nhân không hợp nhau, đối với việc này Hồ Lương Tùng đã tập thành thói quen. Miệng nói không quan tâm, nhưng cành cây trong tay lại bay lên lầu, không hề khách sáo với bạn học cũ chút nào, nhưng vẫn không thể bảo vệ được tôn nghiêm của cháu gái mình.
Sau mười tháng, cái tên nửa đùa nửa nghiêm túc xuất hiện trong hộ khẩu nhà họ Hồ, lịch sử làm bậy của Hồ Lai Lai chính thức mở màn, một câu nói 'cầm kỳ thư họa đều không biết, phóng túng ăn chơi thì tinh thông' đã đủ để tóm gọn toàn bộ cuộc sống của cô.]
****
Vì một lần làm bậy của ba mẹ, Hồ Lai Lai ra đời, cô chính là thành tựu đáng tự hào nhất ghi lại dấu ấn lịch sử trong cuộc tình oan gia của ba mẹ cô. Có một câu nói thịnh hành ngày nay: ‘ba mẹ là chân ái, con cái là sự cố’, rất phù hợp để miêu tả tình trạng của Hồ Lai Lai.
Gia đình cô hơi đặc biệt, ba mẹ yêu nhau cuồng nhiệt, kết hôn nhiều năm vẫn luôn ở trong thời kỳ son trẻ. Hai người dạy dỗ Lai Lai theo kiểu ‘nuôi thả’, để cô mặc sức tự do tung hoành, cũng là để ba mẹ rảnh tay nói chuyện yêu đương. (Bài viết được pots full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Từ nhỏ Hồ Lai Lai không ở cạnh ba mẹ nhiều, người cô gần gũi nhất chính là ông nội và gia đình họ Diệp cách vách. Hai nhà Diệp - Hồ, vừa là hàng xóm, vừa là oan gia, đấu khẩu nhiều năm vẫn chưa phân thắng bại, nhưng khi gặp chuyện lại ra sức giúp đỡ nhau.
Ông nội Diệp nhìn không vừa mắt nhà họ Hồ, nhưng lại vô cùng yêu mến Hồ Lai Lai. Tần suất cô sang nhà họ Diệp ăn chực uống ké vô cùng dày đặc, ngay cả cháu trai ruột của ông Diệp là Diệp Mạnh Trầm còn phải ghen tỵ.
Hồ Lai Lai thông minh nhạy bén, nhưng sự nhạy bén đó chỉ dùng cho việc ăn chơi là giỏi. Gia đình đã có truyền thống tốt đẹp làm bậy, Hồ Lai Lai thân là cháu gái nhà họ Hồ, càng phải phát huy truyền thống tốt đẹp này. Ba mẹ cô đều là thanh mai trúc mã, đến ông nội cô cũng có một vị oan gia thanh mai trúc mã cạnh nhà.
Cô phải nhanh chóng tìm được đối tượng gọi là ‘trúc mã’, vừa khéo sát vách có Diệp Mạnh Trầm dù lớn hơn cô năm tuổi nhưng vẫn được liệt vào danh sách ‘trúc mã’. Hồ Lai Lai xác định được mục tiêu, triển khai kế hoạch cọc đi tìm trâu, quấy đảo nhân sinh của Diệp Mạnh Trầm.
Ông nội Diệp thích Lai Lai, không thể nhận cô làm cháu gái thì nhất quyết muốn cô trở thành cháu dâu. Từ nhỏ đã định ra hôn ước giữa hai người, khiến đám dây tơ đã rối nay còn rối thêm. Giữa anh và Hồ Lai Lai có rất nhiều sự ràng buộc, mỗi sự ràng buộc lại có nhiều nút thắt.
Cái gì quá nhiều cũng không tốt, giống như sự xuất hiện của Hồ Lai Lai trong cuộc sống của anh vậy. Từ lúc Hồ Lai Lai được sinh ra, mỗi giây phút trong cuộc đời anh đều sẽ có hình bóng của cô. Người ta nói cách nhau ba tuổi đã cách nhau cả một thế hệ, chứ đừng nói đến một chàng trai mười bảy không thể động lòng trước một cô bé mười một.
Anh lạnh lùng, trưởng thành, lại vô cùng tỉnh táo, nhưng tính cách lập lờ nước đôi của nam chính lại khiến mình không thích. Tình cảm Lai Lai dành cho Diệp Mạnh Trầm giống như tình cảm bạn dành cho crush, đủ ngọt đủ nhiều nhưng lại mập mờ khó chịu.
Đây cũng chính là điều mình không hài lòng ở bộ này, vài chục chương đầu kể về cuộc sống thường nhật của nữ chính. Đến tầm chục chương cuối hai người mới chính thức yêu nhau, cả bộ truyện đều là hành trình nữ chính theo đuổi nam chính. Có công mài sắc có ngày nên kim, sự cố gắng kiên trì và nhẫn nại của Lai Lai, cuối cùng đã có ngày hái được quả ngọt.
Nam chính là ông chủ công ty game x nữ chính là blogger chuyên giám định đồ cổ. Nam chính có tài năng có gia thế, du học mấy năm trở về nước lập nghiệp, mở công ty game một đường thẳng tiến.
Nữ chính có thiên phú về mặt giám định, từ nhỏ đã được tiếp xúc với đồ cổ, bái được một vị sư phụ tốt, lại thật sự có đam mê với nghề này. Tự mình mở một trang blog chuyên đăng các bài về đồ cổ, lớn lên thi vào đại học C ngành khảo cổ cũng xem như là trọn vẹn.
Tình tiết trong truyện chậm chạp, khá lan man dài dòng, đọc vài chương đầu đã khiến mình mệt mỏi.
Nhưng có một nhân vật nhân vật phụ đã giữ chân mình lại bộ truyện: Tiền Tài!
Tiền Tài giống như Lai Lai, cậu bé xem Lai Lai là thanh mai nhưng đáng tiếc người ta chưa từng coi cậu là trúc mã. Tính tình hoạt bát đáng yêu, có đôi khi hơi ngốc nghếch thật sự khiến người ta mềm lòng. Với định luật muôn thuở, nam nữ chính cứ về với nhau còn nam phụ Tiền Tài phải dành cho chị em ta.
Với một đứa đọc truyện nhiều năm như mình, chất lượng bản dịch của bộ này không thể gọi là tốt. Nội dung cũng không có nhiều đặc sắc, tuy có đan xen những tình tiết hài hước. Nhưng giữa các bộ truyện cũng thể loại, “Diệp Diệp Hồ Lai” giống như lọt thỏm, chìm nghỉm đâu đó. Sau khi đọc xong không có nhiều điều đọng lại trong mình vào lúc này, ngay cả nam nữ chính mình cũng không thấy ấn tượng.
Hay là đọc nhiều quá bị trung hòa não rồi ta, thật đáng lo ngại!!!!!
Bạn nào dễ tính, muốn tìm cảm giác thoải mái, tận hưởng hành trình cọc đi tìm trâu của Lai Lai thì xin mời nhảy hố. Nếu bạn khó tính, yêu cầu cao về chất lượng bản dịch và nội dung cốt truyện thì xin mời quay xe trở về. Lần đánh giá truyện này không được như mong muốn, hy vọng rằng lần sau mình sẽ tìm được những bộ hay hơn để giới thiệu đến các bạn.
Tạm biệt và chân thành yêu thương!!!
***
[Bonus thêm cái văn án cho những bạn muốn nhảy hố:
Cậu chủ Diệp ở thủ đô có tiếng là Đại Ma Vương.
Hung tàn ít nói, vui giận thất thường, ai cũng phải kiêng dè ba phần.
Tất cả mọi người đều nói Hồ Lai Lai theo đuổi Diệp Mạnh Trầm, đúng là trò đùa, xưa nay mèo hợp với mèo, chó hợp với chó, có ai từng thấy sói hoang hợp với thỏ ngốc chưa?
Mãi cho đến một ngày kia, Hồ Lai Lai đang ôm cổ Diệp Mạnh Trầm, giọng điệu mềm mại làm nũng: "Em là gì của anh thế?"
Diệp Mạnh Trầm chợt cau mày: "Tâm can.'']
_____
Văn án và trích truyện đều được edit bởi rv-er.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban