“Mùa hạ mà anh yêu nhất, là mùa hạ em đã đi qua
Mùa hạ trời lên cao ngất, gay gắt thêm dặm đường xa nhà
Ngồi gục xuống hiên nhà, em thấy mùa hạ vừa trôi qua.”(*)
“Tôi mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, chúng tôi gặp nhau trên phố. Cậu ấy nắm tay tôi. Thời gian luôn là vào buổi đêm. Chúng tôi chạy băng băng trên đường, lướt qua khu chợ huyên náo đầy mùi đồ ăn và hơi người. Khi dừng lại, cùng trải một tấm nệm xuống đất và nằm cạnh nhau. Khi tôi đưa tay muốn ôm lấy cậu, không hiểu sao cậu lại xoay người tránh né. Có thể có lí do gì đó. Nhưng tôi vẫn buồn rầu. Bởi lẽ ngay cả ở trong mơ, cậu cũng không cho tôi cơ hội được ôm cậu một cái trọn vẹn.”(**)
Những nhân vật trong “Điều chưa kịp nói” rất đặc biệt.
Họ hội tụ đủ những yếu tố thường thấy ở người trẻ khi sống trong chốn đô thị phồn hoa mà lạnh lẽo. Sâu thẳm bên trong, tâm hồn họ chứa đựng nỗi cô đơn và khát vọng hạnh phúc. Một chàng trai mang theo mối tình lỡ dở với người tình của mình mà kiên cường sống tiếp, một mình chống chọi với nỗi cô đơn; dù cho thứ anh giữ lại cuối cùng của người ấy, chỉ là một lời nhắn được viết vội trên tờ giấy gấp làm bốn. Một cô gái mang trong mình cá tính mạnh mẽ, đi khắp nơi để vẽ tranh và kết bạn; sau cùng vì sự tuyệt vọng mà đành chấp nhận tình cảm của bản thân sẽ không bao giờ được hồi đáp, cuối cùng lựa chọn cái chết trong đơn độc.
Tất cả bọn họ đều đã từng yêu, từng hạnh phúc, nhưng sau đó lại rơi vào sự thất vọng và kết cục lìa xa. Có người lựa chọn đơn độc phiêu bạt mãi mãi, có người lựa chọn dừng lại và chấm dứt; lại cũng có người vẫn mải miết không ngừng trên hành trình truy cầu và tìm kiếm hạnh phúc.
Mình tin rằng, khi đọc những câu truyện trong “Điều chưa kịp nói”, bạn sẽ ít nhiều nhìn thấy bản thân trong đó.
Ai đã từng yêu một người đến mức nghĩ rằng từ nay về sau, sẽ chỉ nắm tay người ấy, nhất quyết không buông.
Ai đã từng vì cảm thấy quá cô đơn mà phải lòng cuộc sống ngao du tứ phương, coi trời là nhà, nhưng lại gặp được một người quá mức tốt đẹp, khiến cho bản thân buộc phải dừng chân, rơi vào trầm luân.
Ai đã từng đem lòng yêu mến một người, nhưng chỉ dám ngắm nhìn người ấy từ xa. Chỉ có thể tô vẽ trong đầu vô số ảo tưởng và khả năng, cuối cùng vẫn không thể thốt lên thành lời. Cuối cùng đành nhìn người ấy lặng lẽ rời đi, biến mất khỏi cuộc sống của mình.
Ai đã từng nghĩ, sẽ chăm sóc cho một người cả đời; thế nhưng kết cục lại là một người một phương trời, không bao giờ gặp lại nữa.
__
“Mối tình năm mười bảy tuổi của cô. Hai người vào tiệm tạp hoá lấy một đống đồ ăn vặt. Nắm tay nhau đi bộ trong hành lang rất dài của viện bảo tàng. Ngồi xuống một băng ghế mở bim bim và chai nước ngọt. Cô ăn rất ngon miệng. Âm thanh khi nhai phát ra nghe rất thoải mái. Cô không có ý tỏ ra đoan trang làm gì, mà muốn phô bày hết những điều này. Giống như mặt đất sạch sẽ được nước mưa rửa trôi. Anh hỏi cô, “Anh hôn em được không?” Sau đó họ hôn nhau. Rất đơn giản. Chỉ là một câu hỏi và một cái gật đầu.
Đôi mắt cô rất sáng. Mái tóc đen thật dài, dưới ánh đèn trắng của bảo tàng có chút lấp lánh. Cô luôn mỉm cười.
Mùa hè năm đó, cô rời khỏi thành phố phương Bắc. Anh tiễn cô, nhưng không cùng đi. Anh chỉ nói, “Sau này anh sẽ đến tìm em.”
Đó là lời hứa mà anh cho cô. Anh nghĩ mình chắc chắn sẽ thực hiện nó. Ánh sáng đổ lên tóc cô lấp lánh. Giống như dấu vết của bầu trời đêm mùa hạ. Anh nói, “Em đi đi. Đến giờ rồi.”(**)
…
“Anh thích chụp ảnh bầu trời. Có lúc vừa chụp vừa tự hỏi ở thành phố đó, cô có đang nhìn thấy màu sắc mà anh đang nhìn hay không. Bầu trời xanh biếc. Bầu trời xám xịt. Nắng gắt. Đổ mưa. Tất cả những khung cảnh đó.
Anh nghĩ mình nên đi. Nhưng không biết là bao giờ. Có những khi đã hạ quyết tâm, thì lại có người tới studio. Vậy là đành gác lại. Có lẽ cái anh thiếu chính là cái cô luôn có thừa - khao khát muốn được đi xa.
Anh chỉ là đơn thuần muốn tận mắt nhìn thấy những nơi cô muốn đi mà thôi. Để xem xem chúng có thể đẹp tới mức nào mới có thể hấp dẫn cô như thế. Nhưng mà khi đặt chân tới biển, nhìn mặt trời đang dần dần nhô cao. Tiếng sóng vỗ và bãi cát phẳng lì. Anh lại bật khóc. Bởi vì thành phố của anh và cô không thể so được với nơi này. Dù chỉ là một khoảnh khắc. Có lẽ là vì thế, cô mới quyết định bỏ anh mà đi.”(**)
__
Mười câu truyện trong “Điều chưa kịp nói” đưa mình đi hết cung bậc cảm xúc này tới cung bậc cảm xúc khác. Trong “Điều chưa kịp nói”, tình yêu dường như là một loại tình yêu rất bản năng. Chính xác được viết theo nghĩa “yêu là yêu, không gì khác”. Ranh giới tuổi tác và giới tính bị xóa nhòa. Họ yêu và cô đơn theo một cách rất lạ lùng, song cũng vô cùng hợp lí và có thể kiến giải được. Cuộc sống đô thị xô bồ, với gánh nặng cơm áo gạo tiền, bi kịch vỡ mộng và tình yêu không như ý, tất yếu dẫn tới sự cô độc và buồn đau của họ, cũng như sự cô độc và buồn đau của chính chúng ta.
Thế nhưng mình cho rằng, đây tuyệt đối không phải là một tuyển tập những câu truyện tuyệt vọng. Bởi lẽ, sau đau thương, ai cũng phải cố gắng đứng dậy và kiên cường bước tiếp. Cuộc sống bắt buộc chúng ta phải làm như vậy. Nhưng cũng chính vì thế, nhất định ta sẽ vượt qua, và sẽ được hạnh phúc.
Cầu chúc cho bạn, dũng cảm vượt qua đau thương, không cúi đầu khuất phục trước bi kịch. Luôn dùng ánh mắt trìu mến và sáng trong để ngắm nhìn thế giới.
_
(*) trích từ bài hát “100 ngày hạ” của ca sĩ Cam.
(**) trích từ truyện
Review by #Khanh Dung Hoa
Minh họa: #VISUALIZER
*Bản quyền hình ảnh minh họa thuộc về page #RVNT0105