Động tâm vì em

Động tâm vì em

 

Văn án:

 

Tô Kiều gặp lại Tần Hiển lần nữa, là tám năm sau.

 

Trên hành lang tối tăm của quán bar, anh một thân tây trang màu đen, dựa vào tường, trong tay kẹp thuốc lá, một đôi mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.

 

Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”

 

Tô Kiều: “...”

 

***

 

Tô Kiều là một cô gái nhỏ xinh đẹp kiên cường sinh ra ở vùng quê nghèo khó. Từ nhỏ, Tô Kiều đã chịu rất nhiều uất ức khổ sở bởi bà và mẹ đều không yêu thương cô. Họ luôn đối xử bất công, dành cho em trai cô mọi thứ tốt nhất, cho dù cô phải chịu thiệt thòi như thế nào.

 

Khi ấy, Tô Kiều còn bé nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện rất nhiều. Thế nhưng, chỉ vì là thân con gái mà mẹ bắt buộc cô phải nghỉ học đi làm để giúp em trai theo học tiếp. Cho dù, đứa em đó không hề thích học và thành tích rất kém.

 

Ở tuổi 16, lứa tuổi đáng ra nên nhận được yêu thương sủng ái và che chở từ mọi người thì Tô Kiều đã bắt đầu dấn thân vào cuộc sống đầy khắc nghiệt. Không bằng cấp, không sức khỏe, không có bất cứ thứ gì để có thể bám víu… Tô Kiều chỉ có thể xin làm những công việc trong nhà hàng hay quán bar.

 

Làm việc trong môi trường đầy thị phi đó, Tô Kiều đã nhìn thấu rất nhiều việc, rất nhiều sự đời. Cô chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, cũng chưa từng hy vọng những thứ quá xa vời gì. Thế nhưng, nơi bùn lầy đó, vẫn luôn có những bàn tay ma quỷ muốn nhuộm bẩn cô gái đơn thuần xinh đẹp.

 

Có người nói, trong những khoảnh khắc nguy nan nhất của cuộc đời, nếu có một ai đó chìa tay ra cứu lấy bạn, thì về sau người ấy chính là tất cả với bạn. Vì thế, ở giây phút Tẩn Hiển xông vào phòng nhỏ đem cô thoát khỏi tên cưỡng bức xấu xa kia thì cô liền biết cả cuộc đời của mình sau này, chỉ có thể là anh.

 

Tần Hiển vốn chỉ tình cờ đi ngang qua căn phòng ấy, vẫn biết đây không phải là chuyện của bản thân. Nhưng khi anh nghe tiếng cầu cứu thê lương của cô gái vọng ra liền nảy sinh trắc ẩn. Bởi vì, dường như cô ấy đang rất tuyệt vọng.

 

Lần đầu tiên Tần Hiển nhìn thấy Tô Kiều thì đó là một cô gái cho dù bị lấm bẩn bởi máu vẫn rất xinh đẹp. Trong ánh mắt của cô là sự quật cường và gan lỳ không cách nào lý giải. Cô được anh cứu thoát, lại như nổi điên muốn giết tên xấu xa kia. Chỉ đến khi bị câu nói của anh thức tỉnh liền nhẹ giọng nghe lời như một chú mèo dịu ngoan. Cô bảo “Cô không được đi học”. Tần Hiển như bị cái gì đó nhéo mạnh vào tâm… Cô, thành thật và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.

 

Nhìn cô chật vật đến đáng thương, anh liền cởi áo khoác choàng lên vai cô. Và vận mệnh dường như bắt đầu từ giây phút ấy. Chiếc áo ấm áp như bao trọn trái tim lạnh lẽo cô độc của Tô Kiều. “Vận mệnh thì có thể né tránh nhưng duyên phận thì không thể né tránh được.”(*) Và duyên phận của Tô Kiều - Tần Hiển chính là như vậy.

 

Tô Kiều là một người hiểu chuyện, nhận ơn thì phải đáp trả. Vì thế, cô hàng ngày đều đi trường học chờ gặp Tần Hiển, nói lời cảm ơn, trả lại anh áo khoác, mời anh một bữa cơm. Cô đứng cô đơn dưới ngọn đèn vàng, chiếc bóng trải dài, sự tịch mịch toát ra từ hơi thở. Tần Hiển nhìn thấy, bỗng đau lòng cô gái nhỏ, cũng không biết bản thân động tâm mất rồi.

 

Sau sự việc hôm ấy, Tô Kiều bị nhóm kẻ xấu kia trả thù và quấy rối khắp nơi. Tần Hiển vẫn luôn bên cô, tìm mọi cách giúp đỡ. Chẳng biết từ khi nào, khoảng cách của cả hai đã thu hẹp đi rất nhiều. Tần Hiển muốn đem cô gái nhỏ này về bên cạnh, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời.

 

Nhưng Tô Kiều là một người vô cùng lý trí, cho dù biết bản thân đang dành cho Tần Hiển những tình cảm đặc biệt thì cô cũng không dám hy vọng gì nhiều. Bởi vì bọn họ vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau.

 

Vì thế, Tô Kiều muốn đẩy Tần Hiển về lại thế giới của anh. Nhưng đáng tiếc đã muộn mất rồi. Khi Tần Hiển từ thành phố lớn chạy về vùng quê nhỏ, băng qua quãng đường tăm tối tìm thấy Tô Kiều ngồi khóc trong bóng đêm và ôm lấy cô thì mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn được nữa.

 

Tần Hiển cứ thế từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, không chịu đi nữa. Vậy nên, anh đem cô về nhà, cho cô một đêm trừ tịch đón năm mới ấm áp nhiều niềm vui. Cô thích thứ gì anh đều cho, cô muốn anh dạy gì anh đều nhận lời, học đàn dương cầm, đọc sách thi đại học… Bởi, nụ cười của cô là tất cả đối với anh.

 

Thế nhưng, cho dù bản thân Tô Kiều cố gắng nỗ lực như thế nào thì vẫn có những kẻ xấu muốn vạch rõ ranh giới của cô và anh. Bọn họ đều cho rằng cô là vết nhơ nên gột bỏ của Tần Hiển. Thời gian ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì bố mẹ của Tần Hiển từ nước ngoài trở về, kéo theo rất nhiều biến cố và bi thương.

 

Bà ta cho rằng Tô Kiều không hề xứng đáng với đứa con trai ưu tú nổi bật của mình, rằng cô chỉ là một đứa xuất thân từ quê nghèo không học vấn, từng làm nơi bẩn thỉu. Vì thế, bà muốn cô chia tay Tần Hiển, nhất định phải biến mất khỏi cuộc đời anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)

 

Tô Kiều khi ấy, không có bất cứ thứ gì trong tay để có thể chứng tỏ được tình yêu và bản thân mình. Bởi vì, bà ta nói đúng. Cô không xứng với người hoàn hảo như anh. Thế nên, Tô Kiều cầu xin những tháng ngày cuối cùng bên anh, đến sinh nhật cô thì sẽ rời anh mà đi.

 

Mọi người vẫn thường nói, tình yêu tuổi trẻ vốn dĩ chỉ là những tình cảm bồng bột không bền lâu, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Nhưng có những mối tình, một lần rung động chính là cả cuộc đời.

 

Lúc ấy, thời gian là vết tích, từng ngày khắc vào lòng cả hai những yêu thương ấm áp. Tô Kiều muốn dành trọn mọi giây phút còn lại cho anh. Còn Tần Hiển đã vẽ nên ngôi nhà nhỏ của mình và cô. Ở đó, cô sẽ là vợ anh, hàng ngày nấu cho anh những bữa ăn ngon. Anh dạy cô đánh đàn, dạy cô học, đưa cô đi du lịch khắp nơi. Ngày lễ, sinh nhật, năm mới… ở mỗi khoảnh khắc quan trọng đó anh sẽ không để cô cô đơn một mình nữa.

 

Thế nhưng, sự khắc nghiệt của vận mệnh lại khiến họ không thể bên nhau thêm nữa. Tô Kiều thực hiện lời hứa mà rời đi, để lại cho Tần Hiển những tháng ngày chìm trong đau thương tuyệt vọng nhất. 

 

Nước mắt rơi. 

Hạnh phúc tan vỡ. 

Ly biệt day dứt.

 

Người điên cuồng tìm kiếm và chờ đợi.

Người đem đau thương nén vào đáy lòng.

Tám năm chia xa, biền biệt phương trời…

 

Giờ đây, Tô Kiều đã không còn là cô gái nhỏ mặc người ta dùng lời lẽ để khinh bỉ coi thường nữa rồi. Cô đã trở thành một người có được tất cả mọi thứ trong tay. Cô biết đánh đàn, cô đọc nhiều sách, cô theo học trường tốt nhất, cô có nhà hàng quán bar, cô có rất rất nhiều tiền… 

 

Thế nhưng, Tô Kiều không hề có niềm vui hay nụ cười. Bởi, ngày cô rời xa Tần Hiển cũng là ngày cô đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình rồi. Thứ cô có bây giờ chỉ là vô nghĩa…

 

Tô Kiều lại không hề hay biết, vẫn luôn có một người vì cô mà chán ghét cả thế giới này và kiên trì chờ đợi cô quay về. Tần Hiển nói, bạn bè anh khi dễ Tô Kiều anh không cần bạn bè nữa. Tần Hiển nói, Tô Kiều chỉ là đang lạc lối thôi, thật ra bọn họ chưa bao giờ chia tay. Tần Hiển nói, 8 năm, 10 năm, 20 năm hay đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ cần Tô Kiều, không cần người khác.

 

Vậy nên, ngày Tô Kiều rời đi, anh liền điên cuồng mà tìm kiếm. Thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông như vậy, anh lại một thân một mình dốc hết sức lực trong nỗi vô vọng và bi thương ngập tràn. Bởi vì anh chưa đủ tốt, nên không thể bảo vệ được cô ấy, cô ấy mới lựa chọn rời đi. Vì thế, anh hận bản thân mình, ở tuổi đôi mươi không đủ sức mạnh cho cô được nơi bình yên an ổn. Bây giờ, anh có tất cả rồi, cô có thể hay không trở về?

 

Gặp lại nhau sau tám năm chia xa, là nhân duyên định sẵn hay ông trời vốn dĩ đã cảm động cho mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng dang dở này. Những hiểu lầm năm xưa được tháo gỡ, thì ra trong lòng nhau, họ chưa từng quên hay hết yêu người còn lại. 

 

Có chăng, thời gian chỉ làm cho cô gái nhỏ Tô Kiều ngày càng hoàn thiện và kiên cường hơn để có thể xứng với Tần Hiển. Còn Tần Hiển, càng chứng minh cho mọi người thấy được, anh yêu Tô Kiều như thế nào. Càng yêu càng đau lòng và muốn chở che bù đắp tất cả mọi thứ dành cho cô.

 

Yêu nhau ở tuổi thanh xuân chập chững trưởng thành, vì vận mệnh mà rời xa rồi cuối cùng lại quay về bên nhau. Giống như là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, là nắng ấm sau những ngày mưa tuyết lạnh giá, chân tình đã được đền đáp và viết nên được một kết thúc viên mãn. 

 

Tô Kiều - Tần Hiển, đời này dành cho nhau, không xa không rời, không thay không đổi.

 

***

 

“Động tâm vì em” thật sự là một bộ truyện mới mang hơi hướng thực tế cực kì hay, sâu sắc và đầy cảm động mà mình đọc được tính từ trước đến nay về thể loại này. Nội dụng truyện kể về quá trình yêu nhau, phân ly rồi lại quay trở về của cặp đôi chính Tần Hiển - Tô Kiều.

 

Tuy nhiên, dưới ngòi bút xuất sắc của tác giả, bộ truyện đã đưa chúng ta đi qua rất nhiều cảm xúc, những rung động đầu đời khi động tâm với một người, sự tự ti khi bản thân còn rất nhiều thiếu sót khi bên người đó, nỗi đau đớn khổ sở khi phải buộc rời xa người mình yêu và đến cuối cùng là hạnh phúc vỡ òa khi có thể trở về bên nhau, ấm áp một đời.

 

Quả thật, truyện xúc động đến mức cho dù mình đang đọc bất cứ chương nào hay trong phân đoạn nào đều cảm thấy trái tim đau nhói và rơi nước mắt. Thật sự, văn phong của tác giả xứng đáng được điểm 10, nhẹ nhàng nhưng chân thật, mềm mại nhưng đi sâu vào lòng người đọc.

 

Mình cũng rất thích cả hai nhân vật chính là Tần Hiển và Tô Kiều, cả hai được xây dựng vô cùng tốt và ấn tượng. Một Tần Hiển siêu thâm tình, luôn yêu thương dành tất cả cho Tô Kiều. Thích nhất vẫn là những đoạn anh dịu dàng chở che sủng ái cho cô. Tình yêu chính là như vậy, dùng ánh mắt dùng nụ cười cũng có thể khiến người đối diện cảm nhận được. Mềm mại như vậy, nhu hòa như vậy phải là yêu bao nhiêu kia chứ?

 

Còn Tô Kiều, một cô gái nhỏ chịu đủ khổ sở bất hạnh nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Cuộc đời của cô, điều may mắn nhất là gặp được một người như Tần Hiển, nguyện ý vì cô xóa nhòa mọi khoảng cách.

 

Đối với mình thì truyện không hề ngược chút nào vì nam nữ chính luôn yêu thương tin tưởng đối phương tuyệt đối. Phải nói là trong ngược chính là cực sủng. Vậy nên, nếu thích một câu chuyện hay, ấm áp đầy xúc động như bộ truyện trên thì hãy nhảy hố nhé. Mình đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ.

 

___________

 

Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105

(*): Trích từ phim Sự trả thù của Jane

 

#Lạc_Hậu

Bìa: #Họa Gian Phi

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Cre pic: Google/huaban

 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...