Giới hào môn không mấy ai biết, ngoài đại tiểu thư đỏng đảnh, nhà họ Đường còn một nhị tiểu thư Đường Nhiễm.
Đó là một cô bé khiếm thị, ‘con riêng’ của Đường tiên sinh.
Tại sao gia tộc lớn như nhà họ Đường lại kín tiếng về Đường Nhiễm như vậy, vì họ giấu cô ư?
Đúng, họ giấu, nhưng không phải cất giấu trân bảo, mà là che giấu đi như một vết nhơ bẩn thỉu.
Nhà họ Đường tự tay tống Đường Nhiễm vào cô nhi viện từ bé, trước khi được đón về ‘mái ấm’, cô đã ngẩn người trong cô nhi viện rất lâu.
Khi đó, Đường Nhiễm chưa phải là ‘Đường Nhiễm’, cái ‘tên’ cô sở hữu chỉ là con số thứ tự 390 vô tri vô giác.
Đường Nhiễm vẫn luôn được gọi bằng số hiệu ấy, cho tới ngày nọ, một cậu bé đến cô nhi viện và trở thành người bạn duy nhất cô có.
Chính cậu đã tặng Đường Nhiễm món quà quý giá nhất, không phải vàng bạc châu báu, chỉ là hai chữ ‘Nhiễm Nhiễm’.
Cô bé nhỏ đã có tên gọi chân chính thuộc về mình rồi.
Để đáp lễ lại cậu, Đường Nhiễm đánh đổi đôi mắt xinh đẹp, cứu cậu thoát khỏi tên bắt cóc.
Đường Nhiễm không hối hận, không oán trách, gần mười năm qua, mỗi ngày cô luôn mong mỏi được gặp lại cậu.
Vì cậu là người đầu tiên không bắt nạt cô, đối xử tốt với cô; vì cậu rất đẹp - về cả ngoại hình lẫn tâm hồn; vì cậu - chính là ánh sáng trong tuổi thơ tăm tối của cô.
…
Thiên tài AI Lạc Trạm nhảy lớp nhiều hơn cơm bữa, ngoài công nhận tài năng của anh, mọi người càng không thể phủ nhận tính tình kiêu căng ngạo mạn, lạnh hơn băng của Lạc tiểu thiếu gia.
Phải hình dung anh thế nào đối với phái nữ nhỉ?
Nếu một bà lão ngã bên ven đường thì có thể Lạc Trạm còn dừng lại đỡ dậy, chứ đổi thành người con gái theo đuổi anh, có ngã xuống vực cũng chẳng đổi lại được một cái liếc mắt, anh còn lạnh lùng bước qua ý chứ.
Vậy mà từ ngày gặp Đường Nhiễm, những cụm từ xa lạ như “thương hoa tiếc ngọc”, “dịu dàng như nước”,... tự dưng lại xuất hiện trong ‘Cẩm nang làm người’ của Lạc ác ma.
Anh thực sự như lời đồn, “Cao ngạo, thờ ơ, chẳng có gì tốt đẹp đứng đắn. Không thèm để ai vào mắt, không vướng bận chuyện gì trong lòng... Chẳng thiện lương, chẳng nhiệt tình giúp đỡ gì hết, không có một chút nào.”
Nhưng trong ấn tượng của Đường Nhiễm, anh là người dễ mềm lòng nhất, ấm áp nhất, luôn giúp cô, an ủi cô, ở bên cô.
Tất cả sự ngạo mạn, bất tuân, ương ngạnh, tính tình thiếu gia của anh vừa gặp cô liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, một chút hống hách ngày thường cũng không có...
Không phải Lạc Trạm tốt bụng, mà vì đó là cô.
Vì Đường Nhiễm xứng đáng, cô xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế gian này.
Người quen Lạc Trạm đều biết anh cố chấp với cô gái có đôi mắt đẹp, nhưng cố tình Đường Nhiễm lại là một thiếu nữ mù.
Anh bị mất trí nhớ của năm trước 12 tuổi, kỳ lạ ở chỗ không dưng có một đôi mắt tinh khôi và vết bớt hình cánh hoa xinh đẹp luôn xuất hiện trong mơ của anh.
Lạc Trạm đã có niềm tin mãnh liệt đó là ký ức của kiếp trước, mãi cho đến khi hình dáng cô bé mờ ảo trong mộng dần rõ ràng, để rồi cuối cùng nhập vào làm một với Đường Nhiễm.
Chỉ có anh mới biết, ánh mắt không có tia sáng kia từng sinh động, diễm lệ, tràn đầy cảm xúc nhường nào…
Cô vì cứu anh mà trả giá bằng cả đôi mắt, còn anh quên sạch mọi ký ức về cô.
Vô số cảm xúc áy náy, đau khổ, tự trách, hối hận… bùng lên trong lòng Lạc Trạm. Anh trở về làm tiểu thiếu gia cao cao tại thượng, bỏ lại cô ở thế giới tối tăm cô độc, vật lộn với cuộc sống đầy bi thương ấy.
Cô gái nhỏ mà anh yêu nhất, nâng niu đến mức cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan lại bị kẻ khác đối xử đầy bất công; từng chút cứa vào trái tim anh đau đớn, khiến anh thương tiếc, khiến anh phẫn nộ.
Lạc Trạm biết nói xin lỗi là vô dụng, anh sẽ dùng hành động để bù đắp lại cho thiếu nữ nhà mình. Những kẻ đã bắt nạt cô cứ chờ anh tính sổ là vừa, đương nhiên với bản tính có thù tất báo như anh, đã ‘trả’ là phải trả cả gốc lẫn lãi cắt cổ nhé. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Trước kia chưa từng có ai cho Đường Nhiễm những gì cô xứng đáng, vậy Lạc Trạm sẽ là hồ ước nguyện của cô.
Hồ ước nguyện không bao giờ rời khỏi cô nữa. Quá khứ hiện tại và tương lai, mỗi một chuyện anh hứa với cô đều sẽ làm được.
Anh sẽ bảo vệ cô, khảm cô vào tâm gan mà che chở.
Nhưng ‘khảm’ này cũng phải đợi khi Đường Nhiễm hợp pháp’ đã, chứ anh mà ‘bóc lịch’ thì lấy ai chăm sóc cô đây… :v
…
Đường Nhiễm ngoan đến mức làm người ta phải đau lòng. Cô bé là kết quả của một mối tình không được gia tộc chúc phúc bởi không môn đăng hộ đối. Cô rất hiểu chuyện, không hận mẹ rời đi, không oán cha không biết sự tồn tại của mình, càng chẳng trách Lạc Trạm vô tình lãng quên cô.
Trước khi gặp Lạc Trạm, cô rất ghét hai chữ “Định mệnh” vì nó chỉ đem đến cho cô những điều không tốt. Nhưng sau này nó lại mang anh đến với cô, vậy tất cả những thứ tiêu cực kia đều không còn nghĩa lý gì cả. Cô cảm thấy rất biết ơn, cũng rất hạnh phúc.
Vì anh, cô sẽ quý trọng định mệnh này hơn.
Với một Đường Nhiễm Phật hệ, đương nhiên cần có một Lạc Trạm ác ma để balance =))
Đây là một thanh niên mạnh mồm điển hình, trước dõng dạc tuyên bố không thích người ta “Ai đổi ý làm chó”, sau này hoạ mi không hót nữa, mà hoạ mi “gâu gâu”.
…
Thực ra ban đầu mình khá ngại đọc vì được giới thiệu là cẩu huyết(?), nhưng sự thật thì không hề nhaaa. Sóng gió gì cũng đời trước thôi và người phải chịu khổ chính là Nhiễm Nhiễm đáng thương T.T
Mọi người đừng vội trách ba mẹ Đường Nhiễm, họ không phải người xấu, bên trong còn uẩn khúc. Lúc trước bé con bị ức hiếp bao nhiêu thì mình cũng xin spoil luôn là tình yêu của Lạc Lạc và cha mẹ sẽ bù đắp lại cho cô nhiều gấp bội, không, gấp trăm lần luôn ý.
Hai nhân vật chính siêu ngọt, yêu thương nhau lên trời, cặp đôi vừa giá trị nhan sắc cao mà IQ cũng khỏi bàn. Trong số phối diễn thì mình thích ông nội Lạc và đàn anh trong hội AI của Lạc Trạm nhất.
Ông cụ lúc nào cũng đau đầu ‘bắt’ hai thằng đích tôn kế thừa gia nghiệp, nhức óc mỗi khi thằng cháu Lạc Trạm nhà mình nổi loạn mà không làm gì được =)).
Riêng đàn anh Đàm thì khổ không thể tả, luôn là phòng trút giận nghe chịu lời công kích cay độc của Lạc Lạc, tứk mà không làm gì được +1. Tuy nhiên anh chàng này rất thích chơi cùng Thần chết, biết tính Lạc Lạc thù dai mà vẫn nhây, nhờn với lửa.
Xin cảnh báo trước với độc giả hệ Ăn mặn, nam chính hệ Nhịn, hoàn chính văn Lạc tiểu thiếu gia mới được người đẹp vừa thành niên thưởng cho nụ hôn thuần khiết =)). Chính văn miêu tả quá trình nuôi vợ để thịt, còn ngoại truyện thịt thế nào thì tác giả bảo là “Trưa hôm sau”!
Nói cho vuông, “Đừng khóc” rất đáng được đề cử đến các bạn, tình tiết truyện cảm động được miêu tả bằng văn phong nhẹ nhàng thấm đượm tình cảm, xen lẫn sự hài hước chạm đến trái tim người đọc một cách dễ dàng. Bạn thử tìm hiểu xem, tình yêu của Lạc ác ma và Nhiễm thiên sứ đã trưởng thành như thế nào nhé.
—Trích đoạn *nhịn nhiều quá thì dục cầu bất mãn*—
Ngày ấy…
Lạc Trạm rũ mi, nghiêm túc vô cùng.
“Chỉ cần đưa anh một đồng xu... Tất cả nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện. Nguyện vọng lớn nhất của anh chính là hy vọng cô nhóc của anh mãi mãi không bao giờ rơi nước mắt nữa."
Bây giờ!!!
"Đợi khi em tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn nhé." Lạc Trạm cười lên, cúi đầu hôn môi cô gái, nói đùa rằng: "Cầu xin em ngủ hợp pháp với anh."
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban