#Review
ĐỪNG NÓI VỚI TA CHÀNG LÀ… PHI TỬ?!
Tác giả: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thể loại: Cổ đại, hài, nữ giả nam trang, đoản văn, HE
Độ dài: 20 chương, hoàn
_______________
Nói thế nào nhỉ, đây là một câu chuyện khá ngắn, mạch cảm xúc nhanh, không có quá nhiều tình tiết “ngàn cân treo sợi tóc”. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nói qua về nội dung truyện một chút nhé.
Hoa Tịch Tuyết là một cô gái bình thường chốn thôn quê, có một người em trai sinh đôi và một bà mẹ đơn thân. Một ngày nọ, em trai nàng được người từ kinh thành tới đón đi, hoá ra, người cha chưa bao giờ biết mặt của hai chị em chính là hoàng đế. Nhiều năm về sau, đến lượt em trai nàng – lúc này đã là thái tử – bị người ta ám hại, ngủ mãi không tỉnh. Tịch Tuyết vào kinh, cải trang làm thái tử, che mắt người ngoài trong khi chờ thái y chữa bệnh cho em trai.
Cũng trong thời gian này, nàng đã gặp được khắc tinh của đời mình – Chu Dật Ninh, Chu thừa tướng trẻ tuổi tài cao. Chuyện tình của đôi oan gia này dần dần nảy sinh từ lúc nào chẳng hay. Đỉnh điểm là Tịch Tuyết mở hội tuyển phi, nhận một đống nữ nhân xinh đẹp vào hậu cung, khiến Chu thừa tướng nổi giận, xin nghỉ ốm, cải trang chạy vào hậu cung.
Kết truyện, tất cả các nhân vật đều sống hạnh phúc, hoàng đế thật sự tỉnh giấc, Tịch Tuyết cùng Chu thừa tướng thành một đôi.
Như đã nói ở đầu, truyện khá ngắn, tình tiết nhanh, một số đoạn tác giả chưa xử lí kĩ khiến bạn đọc còn tò mò. Giọng văn tạm ổn, tuy đôi chỗ còn mắc vài lỗi nhỏ. Nhưng một điều tôi đặc biệt không thích đó là truyện có quá nhiều nhân vật phụ, mỗi người chỉ được miêu tả bằng vài dòng. Đối với một đứa có trí nhớ cá vàng như tôi nội việc nhớ được nhân vật chính đã khó khăn chứ đừng nói đến mớ nhân vật phụ không có gì nổi bật nhưng chương nào cũng xuất hiện ấy.
Phần kết truyện khi tác giả bật mí nam chính là nhân vật trọng sinh được giải thích hơi sơ sài, không thoả mãn logic cho lắm. Nếu bạn chỉ muốn giải trí và đổi chút gió thì có thể thử nhảy hố này. Tuy nhiên tôi không khuyến khích việc này cho lắm vì suy cho cùng, đối với bản thân tôi, câu chuyện này chưa đủ hấp dẫn để đọc lại lần thứ hai.
Trích đoạn đặc sắc:
Chu Dật Ninh ôm chặt ta vào lòng, để mặc ta hít hà mùi trà thơm phức.
“Nàng biết không? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”
“Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết không?”
Ta đỏ mặt, khẽ cựa quậy trong lòng hắn, nói bằng vẻ giận dỗi, “Trương thúc nói chàng phải đi học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng không phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta sẽ...”
Chu Dật Ninh ôm ta chặt hơn, ta nghe rõ tiếng nghiến răng của hắn.
“Nếu thật sự có chuyện đó, nàng cứ thử xem thì biết. Ta không ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên không ngại làm Mã Văn Tài!”
“Chàng...!”
Đối mặt với khí tức của hắn, ta chỉ có hai chữ: Đầu hàng.
_____________
Review by Huyên Chiêu Nghi
Bìa: Bún Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban