Dưới mái ngói đơn sơ

Dưới mái ngói đơn sơ

Một đêm tuyết rơi trắng trời, nhưng cái lạnh này chẳng thấm vào đâu so với lòng người. Sau nhiều năm cố gắng tồn tại ở đất Quang Châu này, cuối cùng Lý Tê Trì cùng với nha hoàn thiếp thân và cháu trai cũng phải rời đi.

 

Thân thế của nàng không hề nhỏ, là em gái của Quang Vương, cháu trai nàng là thế tử. Thế nhưng sau khi anh trai nàng gặp nạn ốm liệt giường rồi mất, nàng đã chẳng còn chỗ dựa nào vững chắc cả. Nhiều năm cố trụ lại đây, cũng chỉ mong muốn ở bên cạnh cháu trai chờ đến ngày được sắc phong làm Quang vương đời kế tiếp. Tiếc thay, ngày đó chưa kịp đến, cô cháu nàng đã phải rời đi, mà còn là rời đi một cách vội vã. Đi tìm chỗ dựa.

 

Một cô nương cành vàng lá ngọc, vậy mà phải mang trên mình một gánh nặng gia tộc lớn như vậy, sao có thể nhẹ nhàng ung dung? Chuyến đi lần này không biết lành hay dữ, chỉ biết rằng đây là con đường duy nhất có thể chứa chấp được cô cháu nàng. Đúng vậy, trước khi nhắm mắt, ngoài một đứa cháu trai còn nhỏ tuổi, anh trai nàng còn để lại cho nàng… một cuộc hôn nhân.

 

Nhiều năm ở trong gia tộc, hơn ai hết nàng hiểu được sự bất lực của nữ nhi. Rốt cuộc cũng chỉ lớn lên rồi làm một nước đi trên bàn cờ quyền thế, giống như nàng hiểu rõ tại sao mình bị từ hôn vậy. Vốn trước kia khi nhà nàng còn hưng thịnh, nàng được hứa gả cho công tử Hà lạc hầu. Thế nhưng bây giờ nhìn xem, nàng vừa đến tuổi thì họ lại từ hôn.

 

Lý Tê Trì không sao cả. Gả cho ai cũng vậy thôi, nàng vẫn là nàng. Nhưng anh trai nàng không nghĩ thế, cho nên đã dùng chút hơi tàn còn sót lại đưa nàng vào cuộc hôn nhân khác, người được ban hôn lần này là Đại đô hộ thống lĩnh trọng binh đất Bắc, Phục Đình. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Có lẽ đối với mọi người, đây chính là một trò hề, bởi vì ai cũng biết vị Đại đô hộ kia hoàn cảnh thế nào. Tuy nắm trọng binh nhưng chưa từng được trọng dụng, gia cảnh thì chẳng còn ai, cứ một thân một mình chinh chiến sa trường. Gả cho chàng rồi, chắc cũng chẳng biết mùi vị làm vợ hiền dâu thảo nó thế nào.

 

Nhưng đó là miệng đời, Lý Tê Trì không quan tâm. Mối quan tâm duy nhất của nàng hiện giờ là an nguy và tương lai của cháu trai nàng. Vì thế, dù đã thành hôn lâu như vậy, nàng cũng chưa từng rời khỏi Quang Châu, mà phu quân của nàng, ngay đêm tân hôn đã phải rời đi vì binh biến.

 

Hôn nhân của họ, một Nam một Bắc, cứ vậy thôi.

 

Nhưng mà đến hôm nay thì khác rồi, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thu dọn hành lý đi tìm người phu quân chưa từng ở chung một ngày nào kia. Cháu trai nàng gặp nguy hiểm, có cực khổ hơn nữa, nàng vẫn phải đi.

 

Ròng rã ngày đêm cuối cùng cũng đến được đất Bắc. Mặc dù đã từng nghe nói, nhưng Tê Trì vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chẳng trách mọi người đều thấy nàng tội nghiệp, thì ra nơi này lại nghèo khổ như vậy, khắc nghiệt như vậy. Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Tê Trì cũng chỉ mất một lúc để kịp thích nghi.

 

Nàng trước giờ vẫn luôn là người rất tháo vát. Ngay từ khi Quang vương phủ dần suy sụp, nàng đã không ngại thân thế, bôn ba bên ngoài mở đường kinh thương, chính là tích góp cho sau này. Đi nhiều biết nhiều, không những gia sản tăng lên mà sự thông minh khéo léo cũng tăng lên. Khổ cực này đối với nàng, chẳng là gì cả. Mà khó khăn lớn nhất, có lẽ chính là người phu quân kia.

 

Lần thứ hai gặp lại, thật bất ngờ. Phục Đình vốn cũng không để tâm nhiều lắm đến cuộc hôn nhân này, thánh nhân ban hôn thì cứ ban thôi. Phu nhân của chàng muốn ở lại quê nhà, thì cứ tùy nàng vậy. Bởi vì chàng còn có rất nhiều việc phải làm, tám châu mười bốn phủ nơi đây vừa mới trải qua đại dịch, chàng vừa lo bảo vệ biên cương vừa lo dân sinh, thật chẳng còn sức mà lo cho chính mình.

 

Thế nhưng, nàng đến rồi.

 

Xinh đẹp cao quý như lần đầu gặp nhau trong ngày thành hôn đó, chàng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Nhưng mà, hình như nàng không nhận ra chàng, có lẽ vì đêm đó là đêm anh trai nàng mất, cho nên nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ đến người phu quân này. Thôi vậy.

 

Phục Đình nghĩ ngợi chốc lát rồi lại tiếp tục công việc, từ từ sắp xếp cho nàng sau vậy. Nhưng chàng sai rồi, chẳng những Tê Trì không cần chàng sắp xếp, mà nàng cũng chẳng phải quên. Ngay từ lúc chàng đưa mũi kiếm nâng cằm nàng lên thì nàng đã biết, người đàn ông này chính là nhân duyên của nàng. Và đây cũng là người, mà những bước đi tiếp theo của nàng đều phụ thuộc vào chàng.

 

Bắt đầu như vậy, Tê Trì và Phục Đình chính thức bước vào hôn nhân. Nhưng chàng quá bận việc quân doanh, đến nỗi chỉ kịp cử người đến đón nàng về phủ, sau đó thì lại biệt tăm. Kỳ lạ thay, Tê Trì lại thấy có chút nhẹ nhõm, dù sao thì, vẫn còn là người lạ mà. Nàng cũng có việc cần làm, đầu tiên thì phải bắt tay vào dọn dẹp cái phủ tồi tàn rách nát này. Làm chuyện này đương nhiên phải tốn tiền, mà cái này thì càng đơn giản, Tê Trì không thiếu nhất chính là tiền.

 

Thế nên, sau vài ngày mất tích, Phục Đình quay về suýt chút không nhận ra phủ đô hộ của mình nữa rồi. Vừa khang trang, lại giống một ngôi nhà. Và trong ngôi nhà này, có nàng. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Tê Trì vừa dịu dàng vừa khéo léo, cho dù chưa tiếp xúc nhiều với Phục Đình, nàng cũng đã tìm hiểu trước, biết được sự nghèo khó của chàng đến từ thiện tâm, một lòng muốn vực dậy đất Bắc sau hoạn nạn, cớ gì nàng là vợ mà lại không dốc lòng?

 

Thế nên, những ngày tháng tiếp theo là thời điểm nàng vung tiền như nước, trong lòng thầm nghĩ, chàng tốt thì mình và cháu trai cũng tốt. Nhưng mà, nàng đã quên rằng, Phục Đình là một người đàn ông vô cùng bản lĩnh, chàng làm sao có thể dùng tiền của nàng chứ? Vì thế mà hai người sau giai đoạn tương kính như tân khách sáo lịch sự thì đã có trận cãi vã đầu tiên. Mà cũng không hẳn là cãi vã, chỉ là chàng muốn trả lại tiền mà nàng lại không nhận, cứ thế mà giằng co kéo tới kéo lui mà thôi. Kéo một hồi, xích lại gần nhau lúc nào chẳng hay.

 

Chuyện phu thê chẳng phải đều như vậy cả sao? Nói rõ suy nghĩ trong lòng, cùng nhau tháo gỡ khúc mắc. Thật lòng mà nói, duyên phận này cả hai đều không có quá nhiều mong đợi, thế nhưng kết quả hình như đã vượt ngoài dự tính ban đầu. Phục Đình oai phong một cõi, hết lòng vì tướng sĩ và dân sinh, trầm ổn chín chắn, cũng rất trọn nghĩa tình với nàng. Tê Trì hiền lương thục đức, làm thương nhân giỏi mà làm vợ cũng rất dịu dàng. 

 

Những tưởng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi qua trong êm đềm như vậy, nhưng mà không được. Phục Đình đối mặt với thù trong giặc ngoài, lại phát hiện ra thân phận thương nhân thật sự của vợ mình. Tuy rằng chàng không kỳ thị giống như những người khác, nhưng nàng giấu giếm như vậy, chẳng phải là vốn không tin tưởng chàng hay sao?

 

Hạnh phúc chưa được bao lâu đã bị chuyện này làm xuất hiện một bức tường ngăn cách giữa hai người, nhưng cũng chính nhờ nó mà cả hai mới thực sự nhìn rõ suy nghĩ của mình.

 

Nếu như trước kia, Phục Đình chỉ muốn làm trọn nghĩa vụ với nàng thì dường như bây giờ đã không còn thế nữa, sự quan tâm dành cho nàng từ lúc nào đã trở nên tự nhiên như vậy, thâm tình như vậy. Có lẽ, chàng đã yêu nàng mất rồi.

 

Mà Tê Trì cũng không còn suy nghĩ muốn lấy lòng chàng để đưa cháu trai mình lên đúng vị trí như ban đầu nữa. Mà là, nàng thực sự muốn lấy lòng chàng, thực sự dựa vào chàng để không phải gồng mình đối phó với gánh nặng này nữa. Hình như, nàng cũng yêu chàng mất rồi.

 

Cũng ngay lúc này, những vấn đề tranh đấu triều chính lần lượt bủa vây, chướng ngại chồng chất, nhưng chính sự dũng mãnh của Phục Đình cùng với tài trí của Tê Trì, họ đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau giải quyết những vấn đề của vương triều và ngoại bang, đến giây phút cuối cùng đầy nghẹt thở, họ đã làm được, đôi bàn tay vẫn nắm chặt không rời.

 

“Sẽ có ngày, ta khiến phủ Hãn Hải trở thành nhà của nàng.”

 

“Thiếp đợi.”

 

Cuối cùng Phục Đình đã làm được, mà Tê Trì, cũng đã đợi được.

____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...