#Review
DƯỠNG TÍNH
Tác giả: Ôn Sưởng
Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, triết lý Phật giáo và Văn học, sủng, H.E
Độ dài: 69 chương + phiên ngoại
Tình trạng: Đang edit
*******
Trường thân ngọc lập (9), ôn thục nhã trí (10). Ánh mắt của hai người lần thứ hai chạm nhau. Người đàn ông ấy cúi người, nhặt thẻ nhân duyên lên.
(9) “Trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
(10) “Ôn thục nhã trí”: ấm áp, hiền lành, lịch sự, tao nhã.
_______________
Đường Thi ngẩn ra, cố gắng giữ bình tĩnh, đi đến nhận lại từ tay người kia: “Cảm ơn”.
“Không cần cảm ơn”. Gật đầu nhẹ, bước qua bên người.
Bạn cô đi đến, cười hỏi: “Cái này xấu hổ lắm à?”.
Đường Thi cười. Cô đi đến dưới tàng cây bạch quả, nhón chân, đem thẻ nhân duyên treo lên.
“Nếu cậu đứng ở đây ném, vẫn có thể ném lên cao đấy. Cao một chút Phật Tổ dễ thấy hơn”.
Đường Thi cười: “Không đâu. Cách Phật Tổ càng gần, cách mình càng xa”
………….
Sau những ngày nghỉ Tết dài hạn, tôi thường buông lỏng bản thân bằng việc thưởng thức một tác phẩm hay ho để nạp lại năng lượng, chuẩn bị cho những ngày làm việc sắp tới. Và thật tuyệt khi đầu năm, đầu tháng, tôi đã đọc được một tác phẩm nhẹ nhàng, thanh tịnh như này. Một câu chuyện tình yêu giữa hai con người, mà theo tôi là không ăn khói lửa của nhân gian.
Nam chính là giáo sư dạy Triết, nữ chính dạy Văn học. Nữ chính chính là điển hình cho kiểu tiểu thư khuê các cổ điển, trầm lặng, không ganh đua thói đời. Nam chính nửa đời học Phật, nhưng không tin Phật.
Trước khi gặp nữ chính Đường Thi, nam chính Kỳ Bạch Nghiêm sống như một vị thần, không thất tình lục dục.
Nữ chính rất tôn sùng anh, nàng nói: "Anh là tín ngưỡng, mà em là tín đồ trung thành nhất của anh."(*)
Cả suốt chiều dài cuộc đời, Kỳ Bạch Nghiêm có 3 lần giận Đường Thi.
Lần giận dai nhất là khi cô vì anh buông bỏ sự nghiệp học thuật của mình. Anh cho rằng cô không cần vì mình mà bỏ qua sở thích cá nhân.
Cả hai người đều lần đầu biết yêu nên khá ngây ngô. Đến hôn môi anh còn phải lên mạng xem video hướng dẫn, rồi mua một đống sách hướng dẫn yêu.
Tác giả không viết hai người có những hành động kinh thiên động địa hay những câu nói sến súa thường thấy như các tác phẩm khác mà vẫn người đọc vẫn cảm giác được bầu không khí màu hồng ngọt ngào giữa họ.
Truyện có viết về kinh Phật và triết lí nhân sinh nên nhiều bạn sẽ thấy nhạt và khô khan nhưng tôi lại rất thích. Vì tất cả đều ấy, nếu đọc kỹ và nghiền ngẫm, ta sẽ cảm nhận được những điều rất hay ho tuyệt vời.
Bên cạnh tình yêu của hai nhân vật chính, tác giả còn lồng ghép những tình huống rất nhân văn. Hình ảnh những ngôi trường của trẻ em vùng cao đầy thiếu thốn. Hình ảnh của cậu bé dân tộc cười thật tươi bên bó hoa em hái tặng cho cô giáo của mình. Chỉ những tiểu tiết giản dị như thế thôi, tôi đã hoàn toàn bị tác phẩm chinh phục.
Đơn giản, nhẹ nhàng, bình đạm, văn phong tác giả chính là lai giữa Mặc Bảo Phi Bảo với văn học Nhật nên khá lạ. Có bạn bảo tác giả viết chưa tới, chưa bằng Mặc Bảo Phi Bảo nhưng tôi lại không đồng tình với quan điểm ấy. Tác giả Mặc Bảo Phi Bảo nhiều chỗ viết còn rất hoa mỹ nhưng trong tác phẩm này, văn phong của Ôn Sưởng lại bình đạm, giản dị giống văn học Nhật hơn.
Truyện 69 chương, không dài cũng không ngắn, đủ bình đạm, đủ sâu sắc, đủ triết lý, đủ "thịt". Văn phong người dịch mượt mà, nhẹ nhàng, rất thích hợp với bầu không khí truyện. Một tác phẩm rất thích hợp cho những ai đang cần tìm một điều đẹp đẽ giản dị sau những vồn vã của cuộc sống.
………….
(*) Đây là câu mình biên tập thô từ raw, chưa có trong bản dịch.
Review by #An Dung Hoa
Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban