“Mọi người thường nói, thời gian mới là vĩ đại nhất. Tất cả đều có thể bị nó làm hao mòn gần như chẳng còn lại gì. Bất luận là hạnh phúc, hay là đau thương, cuối cùng đều đã trở thành quá khứ.
Tôi chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước. Có lẽ rất nhiều năm sau này, đủ điều nhớ lại ngày hôm nay, khi đó, trong lòng có thể đã có người khác.
Có thể vẫn còn đang đợi, thế nhưng đã nhớ không được bản thân vì cái gì mà kiên trì như vậy.
Lại có thể, anh đã trở về bên tôi rồi.”
Đây cuốn tùy bút do chính tác giả Nam Khang Bạch Khởi viết về tình yêu của chính bản thân mình, tình yêu dành cho một người đàn ông.
Bạch Khởi là một nhà văn trẻ sinh năm 1980. Vào năm 1999 anh và người yêu mình quen nhau, nhưng mối tình đó kéo dài được 7 năm thì người yêu Bạch Khởi quyết định chia tay anh, trở về với cuộc sống bình thương và lấy vợ. Chính lúc ấy, tùy bút Đợi anh đến năm 35 tuổi ra đời.
Đây cũng là những mảng viết rời rạc về hạnh phúc cuối cùng anh có bên cạnh người đàn ông anh yêu thương nhất đời, là những nỗi niềm xót xa giấu sau gương mặt thản nhiên vốn có.
Ai cũng nghĩ có lẽ anh đã quên đi nỗi đau đó rồi, cho đến khi anh quyết định tự tử.
Sau hai năm trải qua dằn vặt đau đớn và sống với căn bệnh trầm cảm, đến năm 2008 thì anh đã gieo mình xuống sông Tương, khi tuổi đời còn rất trẻ. ( Lúc đó tác giả chỉ mới 28 tuổi thôi)
Toàn bộ câu chuyện đều phủ 1 màu u ám nhưng vẫn có đâu đó khát vọng của anh về tình yêu về cuộc sống. Nếu muốn tìm hiểu rõ hơn về câu chuyện đầy hạnh phúc chua xót của Nam Khang Bạch Khởi, bạn có thể tìm đọc thêm Phù Sinh Lục Ký.
Khi khép lại tập tùy bút này, mặc dù cảm thấy buồn và tiếc nuối cho anh, nhưng quả thật trong sự day dứt còn dang dỡ đó, vẫn thoáng thấy chút thanh thản khôn nguôi.
Đọc truyện này, bạn hãy thử nghe bài nhạc về nó sẽ càng thấm hơn.
Link nhạc: https://www.youtube.com/watch?v=Wtq8biajqio
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban