Nếu đối với người bình thường, sẽ được gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn trường hợp Cảnh Lâm Lâm khi nhìn thấy Thành Vu Tư thì thực xin lỗi, phải đổi thành “gặp sắc nảy lòng tham” mới đúng.
Ngày hôm đó, Lâm Lâm tới nhà ăn, thế nhưng lại phải thốt lên trong lòng, cái người ngồi đối diện cô đây, còn “ngon” hơn bữa ăn này nhiều. Người kia ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hút hồn hấp dẫn, làm người ta có cảm giác bị cám dỗ. Một người nam sinh trường thành mà làn da còn nhẵn nhụi trắng trẻo như vậy, có lẽ là muốn triệt đường sống của phái nữ bọn cô!
Cảnh Lâm Lâm nhất thời đầu óc quay cuồng, máu sắc nữ dồn lên não, mạnh mẽ nắm chặt tay: “Tớ nhất định phải biến anh ấy thành của tớ, hoặc là biến tớ thành của anh ấy!”
Nhưng đối với quyết tâm cao của Lâm Lâm, mọi người xung quanh đều không đánh giá cao. Mỹ nam băng sơn Thành Vu Tư này, tính tình có chút kỳ quái, giống như một đóa hoa cao ngất chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể chạm. Có lẽ cô cũng sẽ hi sinh anh dũng như những nữ sinh đã ngã xuống trước đó, lại diễn một vở kịch thiêu thân lao vào hố lửa mua vui cho quần chúng mà thôi.
Thành Vu Tư là một anh chàng mỹ mạo, trí dũng lẫn tài nghệ đều vô cùng hoàn hảo khó bì kịp. Hơn nữa với vẻ ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu đã có kinh nghiệm từ chối những cô nàng đeo đuổi mình đã được tôi luyện từ nhiều năm trước. Vậy thì, có thể khái quát chung, giả thuyết mức độ khó theo đuổi: dương vô cực, kết luận tỷ lệ thành công: âm vô cực của âm vô cực.
Quả thực, Cảnh Lâm Lâm muốn ngắt được bông hoa mỹ nam về tay còn khó hơn thi đỗ vào trường đại học chuẩn quốc tế. Thế nhưng cô lại là một người không biết lượng sức mình, tự coi mình là một người trâu bò nhiều mưu kế, không giả thục nữ được thì hóa sắc nữ. Quân địch xảo quyệt, quân ta cũng không thiếu chiêu trò, Lâm Lâm vẫn còn dốc toàn lực công thành dồn dập, cứ chờ xem Thành Vu Tư còn có thể giữ mình trong sạch tới khi nào.
“Thành Vu Tư, em thích anh!”
“... Sau đó thì sao?”
“Ơ… Sau đó sớm muộn gì có ngày anh cũng sẽ thích em!”
…
Tuy Thành Vu Tư không muốn công nhận, nhưng thực sự Cảnh Lâm Lâm lời phán đoán như thần, hơn nữa cậu cũng không ngờ mình sẽ buông giáp hàng địch sớm đến như vậy.
Cảnh Lâm Lâm thật ra rất xinh xắn, con ngươi đen nháy linh động, cậu dường như có thể thấy hình bóng mình nhìn cô đến thất thần trông đôi mắt ấy.
Chỉ là một “tai nạn” khi tay Lâm Lâm vô ý lướt qua tiểu JJ của Thành Vu Tư mà cậu cũng có thể súng lên đạn. Bề ngoài có vẻ như Thành Vu Tư vẫn không mặn không nhạt với Cảnh Lâm Lâm nhưng thực chất cậu còn chẳng phát hiện ra tần suất ánh mắt mình nhìn về cô ngày càng dày đặc hơn.
Vậy ra, trong khi lí trí Thành Vu Tư vẫn còn chống cự thì con tim cậu đã phản chủ mà đi theo Cảnh Lâm Lâm mất rồi. Cũng chính lúc này cậu nhận lại “quả báo” thích đáng, trước kia một con mắt cũng liếc người ta, bây giờ thì đối với cô, trọng lượng của cậu còn kém hơn tập đề cương ôn thi tới hàng nghìn cây số.
Thành Vu Tư nào có cam chịu trở thành cái mặt nóng áp vào cái mông lạnh, Cảnh Lâm Lâm dám trêu chọc tình cảm của cậu ư? Này, đây không phải chuyện để đùa nhé.
-------------
Hai bạn nhỏ trong truyện của chúng ta rất đáng yêu, cứ vờn qua vờn lại như mèo đuổi chuột, nhận được không ít khinh bỉ từ người qua đường, và sự đón đọc tích cực của độc giả. Khổ một nỗi câu chuyện chỉ có vỏn vẹn 6 chương nên đoạn đường đồng hành cùng Thành Vu Tư và Cảnh Lâm Lâm quá là ngắn ngủi. Nhưng mà các bạn đã nhìn thấy tên tác giả chưa, cây bút giải trí quốc dân Tửu Tiểu Thất. Vậy nên các bạn cứ việc lấp hố này, còn đào ổ mới thì cứ để mình lo.
Cảnh Lâm Lâm: “Thành Vu Tư, sao anh thích em vậy?”
Thành Vu Tư: “Anh thích tự ngược.”
Cảnh Lâm Lâm: “...”
Cô không phục, nói: “Như vậy, anh lặp lại lần nữa, anh thích em.”
Cậu không nói chuyện.
Cảnh Lâm Lâm kéo tay cậu lắc lư, “Nói, nói mau!”
Thành Vu Tư: “...Anh yêu em.”
-----------------
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban