Hạ cánh trong tim anh

Hạ cánh trong tim anh

Văn án:

 

Tổng giám đốc công ty hàng không Thế Hàng ngồi khoang thương gia của máy bay công ty mình, một cô tiếp viên hàng không tự ý ba lần đem đến cho anh ba ly cà phê.

   

Phó Minh Dư ngước lên nhìn cô gái eo thon chân dài trước mặt nói: “Công việc này có phải cô không muốn làm nữa không?”

    

Cô tiếp viên cười: “Vâng, tôi không muốn làm tiếp viên hàng không của Thế Hàng nữa, mà tôi muốn làm…”

    

“Bà chủ?” Phó Minh Dư lạnh lùng ngắt lời cô.

    

Cô tiếp viên đứng ngơ ngác.

   

Phó Minh Dư: “Chi bằng cô nằm mơ đi.”

    

Ba năm sau, Phó Minh Dư lại đi cùng chuyến bay đó, anh vừa nhìn đã phát hiện ra cô gái kia trong tổ bay, vẫn là gương mặt xinh đẹp quen thuộc ấy.

    

Vẫn với nụ cười đó, những huy hiệu trên vai cô sáng lấp lánh.

   

“Phó tổng, cơ phó Nguyễn Tư Nhàn phụ trách tổ bay, hân hạnh được phục vụ ngài.”

    

Phó Minh Dư:“…”

   

#Độ cao 3000m ngược đường gió, cuối cùng rơi vào lòng anh, em an toàn hạ cánh#

    

***

 

Với một số người, lần đầu gặp gỡ tựa như hoa tuyết mùa hè, nắng ấm trời đông, có thể gặp mà không thể cầu, quý giá vô ngần. Còn đối với Phó Minh Dư, ký ức anh muốn xóa bỏ nhất trong đời chính là lần đầu tiên gặp Nguyễn Tư Nhàn, chẳng phải vì mảnh ký ức đó không đáng nhớ, mà bởi anh trong quá khứ quá xấu xa, cuối cùng còn phải trả giá cho sự xấu xa ấy cả đời.

 

Ba năm trước, sau một giây “hồ đồ” cộng thêm chút hơi rượu, Phó Minh Dư đã ném cho Nguyễn Tư Nhàn một tấm thẻ phòng khách sạn, biểu thị ý tứ khinh miệt vô cùng rõ ràng. Đương nhiên Nguyễn Tư Nhàn cực kỳ tức giận, tức giận đến mức trực tiếp viết đơn nghỉ việc, sau khi trở thành phi công còn quay lại Thế Hàng “dằn mặt” Phó Minh Dư, nay đã là Phó tổng quản lý cả công ty hàng không.

 

Còn về phần Phó Minh Dư, sau khi gặp lại Nguyễn Tư Nhàn, anh luôn tin tưởng bản thân yêu cô từ cái nhìn “đầu tiên”. 

 

Cái nhìn “đầu tiên” khi Nguyễn Tư Nhàn bước ra khỏi khoang lái máy bay, dáng người cao thẳng tắp, bước chân mạnh mẽ dứt khoát, cô nghiêng đầu cười làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Đó là lần đầu tiên Phó Minh Dư nhìn thấy cô trong đồng phục bay của cơ phó.

 

Việc anh chẳng còn nhớ gì giống như châm thêm dầu vào ngọn lửa tức giận trong lòng Nguyễn Tư Nhàn vậy. Vì mức lương gấp đôi mà cô ở lại Thế Hàng không có nghĩa cô sẽ nhún nhường Phó Minh Dư.

 

Nguyễn Tư Nhàn làm đủ mọi cách chọc tức anh, từ đăng weibo mỉa mai, không kiêng dè châm chọc anh giữa nơi đông người, nhưng vô cùng thần kì chính là người bình thường kiêu ngạo thích giữ mặt mũi như Phó Minh Dư lại luôn chịu đựng, dung túng cô.

 

“Lúc anh xuất thần thì Nguyễn Tư Nhàn giật mạnh bàn tay ra khỏi tay anh, còn chùi lên đồ, biểu cảm nhìn anh như nhìn thấy một tên háo sắc.

 

“Anh làm gì đấy! Tôi nói cho anh biết, anh còn động tay động chân nữa, cho dù anh có là ông chủ tôi cũng sẽ kiện anh quấy rối đấy!”

 

Nói xong còn lùi hai bước.

 

 “…”

 

Phó Minh Dư không biết phải nói gì.

 

Động tay động chân?!

 

Quấy rối?!

 

Trong lồng ngực anh nén một luồng khí, giọng hạ thấp nói: “Nguyễn Tư Nhàn”

 

Ba chữ thốt ra nặng nề, dường như là nghiến răng nói.

 

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

 

Hai người cách nhau không đến nửa mét, trong đồng tử có hình bóng của đối phương, vốn dĩ là một cảnh lãng mạn nhưng hình như trong mắt bọn họ chỉ có sự tức giận.

 

“Cô đừng khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác.”

 

Khiêu khích anh?

 

Nguyễn Tư Nhàn bị chọc cho tức cười.

 

Rốt cuộc là ai khiêu khích ai chứ?

 

“Nói xong chưa”

 

Nguyễn Tư Nhàn tức giận nên ngữ khí cũng trở nên sắc bén hơn, “Vậy trên phần mộ của anh nên khắc câu nói này lên đi.”

 

Sau khi nhớ lại sự kiện ba năm trước, Phó Minh Dư đã vô cùng thành khẩn nhận lỗi với cô, thậm chí nguyện chịu một cái tát để cô nguôi giận.

 

Có đôi lúc tôi cảm thấy sự giận dỗi của Nguyễn Tư Nhàn có một chút vô lý và trẻ con, nhưng sau khi biết quá khứ của cô, tôi có thể hiểu phần nào.

 

Năm mười bốn tuổi, Nguyễn Tư Nhàn sống cùng bố nhưng bốn năm sau bố cô bị bệnh qua đời, cô không người thân thích, tự mình kiếm sống và học đại học. Hoàn cảnh như vậy ép cô phải sống độc lập hơn người khác, cũng càng không dễ dàng tin tưởng người khác, nhiều khi phải tự mình tiêu hóa cảm xúc, còn phải tỏ ra vô cùng hạnh phúc tươi sáng. 

 

Cứ sống một cuộc sống như vậy nên khi gặp chuyện gì có thể vô tư tức giận thì cô sẽ thỏa sức giận dỗi. Và đối tượng chịu trận không ai khác ngoài Phó Minh Dư.

 

Nhưng không biết giận dỗi thế nào, vòng một vòng lớn hai người vẫn đến với nhau, hết sức tự nhiên lại hợp tình hợp lý.

 

Nguyễn Tư Nhàn tuy mạnh mẽ kiên cường giống như chú nhím, tâm hồn mềm mại lại nhạy cảm, nhưng với một số chuyện cô chỉ là đứa trẻ. Nguyễn Tư Nhàn ban đầu không dám quá đặt lòng tin nơi anh, bởi cô chính là kết quả của sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của ba mẹ, cô không dám tin vào tình yêu.

 

Nhưng Phó Minh Dư, sự dịu dàng của anh thực sự đem lại lại cho cô cảm giác an toàn, là vì anh đến trước nên tình yêu mới theo sau.

 

“Hôm nay trong trăm ngàn ngôi nhà thắp sáng đèn, cuối cùng cũng có một ngọn đèn sáng vì cô.”

 

Phó Minh Dư không biết từ khi nào ngoài cảm xúc bất lực, anh còn cảm thấy đau lòng thay cho Nguyễn Tư Nhàn. Khi biết thực ra cô không hề trải qua những năm tháng tốt đẹp, anh lại càng muốn ôm lấy cô, dù cho gai nhọn của cô vẫn không ngừng tổn thương anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Trong một lần xảy ra tai nạn, Phó Minh Dư chỉ có thể đứng trên xe, còn cô gái của anh nên được nâng niu trong lòng bàn tay lại chiến đấu chống lại tự nhiên. Trước đó anh chỉ đơn giản nghĩ, mình có cảm giác với cô, muốn ở bên cô, sau khoảnh khắc ấy anh mới nghiêm túc nhận định, anh muốn sống cả đời này cùng cô.

 

Anh yêu Nguyễn Tư Nhàn.

 

Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

 

Một “cô gái” không có nụ cười xã giao tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không, không có giọng nói nhẹ dịu ngọt ngào.

 

Mà là “cô gái” độc nhất vô nhị, với ngôi sao kiêu hãnh trên vai áo, ánh mắt sáng trong thuần túy phản chiếu sắc xanh của nền trời.

 

Phó Minh Dư yêu một Nguyễn Tư Nhàn chân thực như thế.

 

Không chỉ có tình yêu, “Hạ cánh trong tim anh” còn đề cập đến rất nhiều kiến thức liên quan đến ngành hàng không, những góc tối ít ai biết đến, những nguy hiểm gian nan phải đối mặt khi ở trên không, nhưng càng khó khăn những ngôi sao trên vai áo họ lại càng lấp lánh niềm kiêu hãnh.

 

“Vạch huy hiệu đầu tiên mọi người đeo trên vai đại diện cho sự chuyên nghiệp, vạch thứ 2 đại diện cho kiến thức, vạch thứ 3 đại diện cho kỹ thuật bay và hôm nay mục tiêu của mọi người mà vạch thứ 4 - trách nhiệm. Cơ trưởng không chỉ là người có quyền hành cao nhất trên máy bay, là người gánh vác chịu trách nhiệm cho sự an toàn cả máy bay, tổ bay và hành khách trên máy bay. Trở thành một cơ trưởng không thể phụ lòng với trách nhiệm cao cả này, phải luôn trau dồi học hỏi, thái độ thận trọng, dùng sự chuyên nghiệp, kiến thức và kỹ thuật làm vũ khí để đảm bảo sự an toàn với độ cao hơn 3000 mét.”

 

Lý trí và trách nhiệm là những gì một phi công cần, tình cảm hay sợ hãi là điều tối kỵ, những điều này không khiến Nguyễn Tư Nhàn trở thành con người cứng nhắc theo khuôn phép.

 

Xuống khỏi máy bay, cô vẫn là cô gái trẻ trung đúng tuổi, vui vẻ đùa giỡn với bạn bè, thích những thứ xinh đẹp lấp lánh, có thể giận dỗi không vui vì Phó Minh Dư chậm chạp không trả lời tin nhắn. Và quan trọng hơn hết, Nguyễn Tư Nhàn vẫn giữ được lòng nhiệt thành yêu mến với bầu trời, thứ dần hao mòn trong lòng hầu hết phi công dưới áp lực trên vai. 

 

Phải nói rằng Nguyễn Tư Nhàn vô cùng ưu tú, mà cũng vô cùng may mắn. Bởi cô có Phó Minh Dư là cảng tránh gió cho riêng mình, anh có thể bao dung hết thảy những điều non trẻ trong cô, cho cô một khoảng trời để thỏa sức vẫy vùng. 

 

“Hôm nay cả bầu trời là của em.”

 

“Nguyện chân thành với em, càng muốn mãi mãi có được em.”

 

Không thể không nói, “Hạ cánh trong tim anh” là tác phẩm đề tài hàng không khá xuất sắc, yếu tố tình cảm và kiến thức được tác giả lồng ghép khéo léo, dễ hiểu mà không khô khan. Giọng văn của Kiều Diêu mới lạ, hài hước tinh tế vừa đủ. Thêm nữa, bản edit chất lượng tốt càng là lý do không nên bỏ lỡ “Hạ cánh trong tim anh”.

 

“Cả đời này của em.

Lúc nhỏ mất mẹ, thiếu niên mất cha.

Chập chững bước qua thời niên thiếu tự tìm cho mình con đường trưởng thành.

Không có nơi trú ẩn lúc trái gió trở trời, em nghĩ rằng chỉ có đi ngược chiều gió mới tìm thấy con đường em chọn.

May thay.

Cuối cùng hạ cánh an toàn nơi trái tim anh.”

 

——

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...