Thiển Xuyên đã từng có những mùa hạ…
Nắng trên cao vơi đầy, hương rã hương* bao trùm cả thành phố, tuổi trẻ căng tràn nhựa sống.
Thiển Xuyên đã từng có những mùa hạ…
Cô ấy đứng trên bậc thang dịu dàng cười, lại có đôi lần bật khóc. Cô ấy vì tình yêu mà rực rỡ, cũng vì tình yêu mà trưởng thành.
Thiển Xuyên có những mùa hạ…
Cậu ấy lặng lẽ ngồi vẽ tranh, họa lại bức chân dung tuổi trẻ. Cậu ấy mang tiếng cười thổi qua nhành lá, để rồi cháy rụi dưới ánh mặt trời.
Thiển Xuyên có những mùa hạ…
Nơi Lập Hạ lần đầu gặp Phó Tiểu Tư, tình yêu dần nảy nở, nhưng cuối cùng lại chia ly.
Thiển Xuyên có những mùa hạ…
Lục Chi Ngang thầm yêu Lập Hạ. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đong đầy tình cảm ấm áp. Đáng tiếc, cô ấy chẳng nhận ra, đến cuối cùng, kết thúc chỉ còn là từ bỏ.
Thiển Xuyên có những mùa hạ…
Trình Thất Thất dùng hết trái tim để yêu Phó Tiểu Tư. Nhưng từ khi nào, thứ tình yêu ấy chẳng còn thuần khiết như thủa ban đầu. Cô ấy vì yêu mà khóc, vì yêu mà vấp ngã, cũng vì yêu mà đánh mất chính mình.
Thiển Xuyên có những mùa hạ…
Tuổi trẻ trôi xa, thanh xuân bỏ lại, rã hương nghiêng mình chờ hạ chí.
***
Lập Hạ lần đầu gặp Phó Tiểu Tư năm mười sáu tuổi, cũng là lần đầu tiên cô đến Thiển Xuyên. Bọn họ là bạn học cùng lớp lại cùng yêu thích vẽ tranh. Phó Tiểu Tư là thiên tài hội họa nhưng tính cách có phần lạnh lùng, lại không thích giao tiếp quá nhiều cùng người khác. Trong lúc tình cờ, cùng Lập Hạ gặp gỡ, rồi lại do duyên phận đưa đẩy mà đến gần nhau. Rồi từ lúc nào, cô gái trong mỗi bức vẽ của Phó Tiểu Tư đều là Lập Hạ.
Lục Chi Ngang là “trúc mã” của Phó họa sĩ, là bạn thân từ lúc còn cởi truồng tắm mưa. Khác với Phó Tiểu Tư lạnh lùng, Lục Chi Ngang là một chàng trai phóng khoáng, thích nói, thích cười. Chính cậu ấy, là sợi dây liên kết, đem Lập Hạ đến gần Phó Tiểu Tư, đem thanh xuân của bọn họ buộc chung lại. Lục Chi Ngang yêu Lập Hạ, thứ tình yêu âm thầm, chỉ mình cậu ấy biết, chỉ mình cậu ấy ôm lấy thương đau.
Trình Thất Thất yêu Phó Tiểu Tư, mối tình đầu trong sáng, ngây thơ. Chính sự lạnh lùng, mập mờ không rõ của Phó họa sĩ khiến cô ấy ôm ảo tưởng. Cuối cùng, khi giấc mộng vỡ nát là trái tim đầy vết thương cùng tình yêu biến dạng.
Lục Chi Ngang rời Thiển Xuyên, một mình tới Nhật Bản du học sau cái chết của mẹ. Sau tốt nghiệp, Phó Tiểu Tư và Lập Hạ cùng nhau mở một văn phòng hội họa, càng lúc càng phát triển, chỉ còn chờ một cái kết như cổ tích.
Nào ngờ, sóng gió ập đến, Trình Thất Thất xuất hiện mang đến những hiểu lầm. Lục Chi Ngang trở về đúng lúc phát hiện có người hãm hại Phó Tiểu Tư và Lập Hạ, rồi trong lúc vô tình ra tay ngộ sát.
Tình yêu niên thiếu không đủ mạnh mẽ trước bão giông, cuối cùng Lập Hạ lựa chọn rời khỏi Phó Tiểu Tư.
Mười năm kể từ lần đầu gặp gỡ, Lập Hạ trở lại Thiển Xuyên, dưới tán rã hương, cô ấy gặp lại Phó Tiểu Tư. Cậu ấy đã không còn là cậu thiếu niên lặng lẽ vẽ tranh, cô cũng không còn là cô bé ngây thơ trộm nhìn theo bóng cậu. Thế giới đã từng thuộc về nhau ấy, giờ chỉ còn là ký ức dưới tán cây.
...
..
.
Mùa hạ Thiển Xuyên giờ chỉ còn trong ký ức.
***
“Hạ chí chưa tới” là cuốn tự truyện về mười năm thanh xuân của Lập Hạ. Tuổi trẻ của cô ấy, là tiếng cười, là những giọt nước mắt, là tình bạn trong sáng với cô nàng Thất Thất, là sự ấm áp, ân cần của Lục Chi Ngang, là tình yêu chớm nở cùng Phó họa sĩ. Thanh xuân của bọn họ đã từng là những tháng ngày cùng nhau trốn học, rong chơi; cùng dắt tay đuổi theo mơ ước, cùng trưởng thành.
Thành phố già cỗi chẳng chuyển mình, nhưng thời gian thì không ngừng lại, mỗi một mùa hạ là một sự đổi thay. Lục Chi Ngang hay cười giờ chỉ còn là chàng trai thầm lặng, một mình đi tới Nhật Bản xa xôi. Phó Tiểu Tư cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ, nhưng lại bị cuộc sống chèn ép đến bờ sụp đổ. Trình Thất Thất, bởi vì mù quáng yêu khiến Lập Hạ tổn thương. Hiểu lầm, ghen ghét cùng đố kỵ khiến những thiếu niên ấy chẳng còn ở bên nhau.
“Mười năm khiến người ta phát hiện, ngoài ký ức kia, chẳng có gì là vĩnh cửu”.
Thanh xuân yếu đuối chẳng thể giữ lại, rã hương vẫn xanh tươi, mặt trời bung tỏa ánh nắng, chỉ có Hạ chí chẳng thể đến được Thiển Xuyên.
***
“Hạ Chí chưa tới” giống như lời tâm sự tiếc nuối hơn là một câu chuyện bi thương. Đó là thanh xuân của mỗi chúng ta, được tô vẽ tỉ mỉ dưới ngòi bút của tác giả, trở thành một bức tranh sống động. Nơi đó, có tán rã hương đung đưa che khuất ánh nắng mặt trời, có tiếng chàng trai vang vọng sau vòm lá, có cô gái lặng lẽ mỉm cười.
Có thể nói, mỗi một con chữ của tác giả đều có giá trị truyền tải hình ảnh, cảm xúc, tạo nên một mỗi day dứt mơ hồ, không mãnh liệt, nhưng chẳng thể bỏ qua. Thanh xuân của mỗi chúng ta, dường như đều có một Phó Tiểu Tư, Lập Hạ, Lục Chi Ngang hay Trình Thất Thất. Họ là đại diện cho tuổi trẻ, cho nhiệt huyết, cho ước mơ và sự trưởng thành.
***
Thanh xuân của cô ấy, tình yêu còn dang dở
Thanh xuân của anh ấy, nhiệt huyết bị bỏ quên
Thanh xuân của bạn, đã đánh mất điều gì?
__________
" ": trích từ truyện
*rã hương (hay còn gọi là long não) theo bản dịch của đơn vị xuất bản