#Review
HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 12 chương
Tình trạng: Hoàn edit
-----------------
Nếu ví tình cảm của Dư Chính và Bảo Thục trong "Hạnh phúc ngay bên cạnh" giống như trò chơi “mèo vờn chuột” thì Dư Chính anh quả thật là con mèo nhát nhất trên đời này.
Dư Chính ở bên cạnh Bảo Thục hơn mười năm, từ thời trung học cơ sở cho đến lúc tốt nghiệp sau đó đi du học rồi đi làm trở thành đồng nghiệp của nhau, có lẽ anh cũng thích cô bằng từng ấy thời gian họ cùng nhau trải qua. Trong suốt những năm tháng ấy, Bảo Thục luôn đi theo phía sau Dư Chính như là cái đuôi nhỏ của anh. Cô theo anh
đăng kí học bổ túc, theo anh tham gia nhóm thích cờ vua, theo anh chơi máy tính, rồi lại bị anh lừa trở về Thượng Hải làm việc cho mình. Trong mắt Bảo Thục, Dư Chính là vô địch, cô tin trên thế giới này có lẽ không gì có thể làm khó được anh.
Khác với Dư Chính điềm đạm, trưởng thành, Bảo Thục là cô gái hai mươi bảy tuổi tính tình trẻ con, thích nhìn bề ngoài, dễ dàng bị mấy cậu nhóc đẹp trai làm cho thần hồn điên đảo. Theo lời Dư Chính thì cô không phải là rất xinh đẹp, lại không có dáng dấp con gái, làm việc không có kế hoạch, phòng ở bừa bãi, cũng không biết dành dụm
tiền. Nhưng anh lại yêu cô gái đó, rễ tình không biết đã đâm sâu từ lúc nào, có lẽ bắt đầu từ giây phút cô nhét túi bánh thanh đoàn vào tay anh, cười ngốc nghếch.
“Bánh thanh đoàn! Hồi trước cậu từng nói với tớ, bánh thanh đoàn do ông nội cậu làm có hương vị rất giống ‘cửa hàng Kiều Gia’.”
“Cậu cầm đi, tớ phải qua hai trạm mới mua được. Tuy rằng ông nội cậu mất rồi. Mỗi lần lúc cậu nhớ ông thì ăn bánh thanh đoàn này nhé… Có lẽ trong lòng cậu sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Bảo Thục chính là một cô gái như vậy, cô không ưu tú nhưng ở bên cạnh cô, anh luôn cảm thấy ấm áp.
Còn đối với Bảo Thục, lần đầu tiên cô biết mình rung động với Dư Chính là khi nào? Là khi bất ngờ gặp anh ở cửa tiệm bán kẹo búp bê, hay là lần đầu anh hôn trán cô trong rạp chiếu phim… Có lẽ còn sớm hơn cô nghĩ. Anh là người “thích thâm trầm, nhưng cười rộ
lên cũng rất ấm áp; khi anh làm việc liên tục mấy ngày không cạo râu thì giống như thổ phỉ, mà cạo râu thì xong anh lại giống như thư sinh; trời sinh tóc xoăn dày đặc, chải thẳng thớm lại rất nhã nhặn; thân trên siêu gầy, chân hơi thô ráp; đeo kính đen khá giống sắc lang, lúc không đeo nếu nheo mắt lại thì cũng giống; rõ ràng thân trên mặc âu phục áo sơ mi thêm cà vạt, chân lại mang đôi dép lê kẹp ngón chân; anh không tuấn tú, nhưng có thể hấp dẫn con gái.” Là chàng trai bình thường mà không bình thường, nhưng trong mắt Bảo Thục anh lại
là một người đàn ông trưởng thành chậm.
---------------
Lúc đọc truyện này mình đã nghĩ thật ra Dư Chính cần gì phải dùng mười năm để đợi Bảo Thục. Lỡ mất bao nhiêu thanh xuân ở giữa. Có lúc lại phải đứng một bên nhìn cô yêu người khác.
Nhưng như Dư Chính đã nói, anh không hối hận. Trong lòng có một người, kỳ thật đã là một loại hạnh phúc.
“Tâm linh gặp nhau, không có quá sớm hoặc là quá muộn, chỉ có đúng lúc. Nếu kết cục là tốt đẹp, thời gian ở giữa trôi qua một cách vô ích cũng không nhất định than vãn.”
"Hạnh phúc ngay bên cạnh" là một câu chuyện nhẹ nhàng, nam nữ chính trong truyện cũng không hẳn là soái ca, tuấn nam hay mỹ nữ, họ đều là những người rất bình thường. Lâm Bảo Thục cũng không phải là mẫu nữ chính mà mình thích. Nhưng mình ngưỡng mộ cô, có thể có được một người toàn tâm toàn ý yêu cô như Dư Chính, cùng người ấy trải qua hơn nửa phần đời mình đã sống, sau đó lại có thể nắm tay nhau đi tiếp những năm tháng còn lại. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn truyện nhẹ nhàng, không ngược, không tiểu tam, không cẩu huyết thì "Hạnh phúc ngay bên cạnh" thật sự phù hợp đấy. ❤
Review by #Cỏ Chiêu Nghi
Bìa: #Tịch_Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban