Mặc Nhiên sống lại.
Ác nhân hai tay dính đầy máu tươi như hắn, không ngờ có thể sống lại lần nữa.
Lần này sẽ cải mệnh, cứu lấy người hắn yêu nhất, trả thù sư tôn kiếp trước luôn lạnh nhạt vô tình với hắn.
Hết thảy đều sẽ tốt đẹp. Nhưng tại sao mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn khác kiếp trước? Điều gì đã thay đổi?
Hentai Hàn - Truyện Hàn (Manhwa) - Đọc Truyện Hentai, Xem Truyện sex vlxx.lol, Phim sex gợi cảm
Mối hận, nỗi không cam lòng đời trước, đời này được hóa giải.
***
Luôn có người gọi Mặc Nhiên là chó.
Chưởng quầy chửi hắn là con chó, khách nhân chửi hắn là chó con, đường đệ chửi hắn là đồ chó chết, mẹ của hắn lợi hại nhất, chửi hắn là đồ chó đẻ.
Sau này, chó ngốc lên làm hoàng đế, ra tay tàn sát tứ phương, rốt cuộc không có ai dám chửi hắn như vậy nữa. Hắn trở thành Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ người người run sợ, hận thấu tim gan. Hắn tàn sát nhân sĩ danh môn chính phái, giết hại ân sư, huyết tẩy môn phái hắn từng ở.
Hắn điên cuồng như vậy, tất cả đều vì một người…
Sư huynh hắn yêu nhất. Người đem đến cho hắn bát hoành thánh khi hắn bị sư tôn trách phạt, người đối xử dịu dàng chân thành với hắn, người không bao giờ nặng lời với hắn chỉ một câu.
Bởi vậy, Mặc Nhiên động tâm.
Cả tuổi thơ trải qua biết bao đắng cay không ai thấu, chỉ cần có người cho hắn chút ánh sáng, Mặc Nhiên liền không ngần ngại bước đến, nắm chặt không buông.
Thiên liệt đến, đại nạn nhân gian, sư tôn của hắn, Bắc Đẩu tiên tôn cao cao tại thượng, lựa chọn cứu lấy thiên hạ, bỏ lại sư huynh hắn chết tức tưởi.
Mặc Nhiên hận, vô cùng hận.
Sở Vãn Ninh.
Tại sao ngươi lại lạnh lùng vô tình như thế?
Ta sẽ bắt các người phải trả đại giới! Lấy mạng đổi mạng.
Từ đó, hắn nhiều năm tu luyện cấm thuật, chế tạo Trân Lung Kì Cục, giết không biết bao nhiêu người trong thiên hạ, thây chất thành núi, biến họ thành con cờ. Hắn xưng đế, dùng vũ lực trấn áp nhân gian. Hắn giam cầm Sở Vãn Ninh, làm nhục người, phong chính sư tôn của mình làm phi.
Cuối cùng, sư tôn hắn cũng chết. Tâm nguyện cuối cùng của người lại là muốn hắn buông tha chính mình, câu nói cuối cùng của người như dao cứa vào tim hắn.
“Mặc Nhiên, là ta phụ ngươi, tử sinh không oán.”
Đạp Tiên tôn điên cuồng một đời lại vì câu nói cuối của Sở Vãn Ninh, tha mạng cho lũ người đối nghịch hắn. Hắn dùng linh lực giữ cho xác sư tôn không bị hư tổn, cố níu giữ lại chút gì đó.
Hắn chẳng còn ai để hận.
Cố nhân khi xưa đã chết gần hết.
Lúc nhỏ, hắn từng đáp ứng mẫu thân, “sẽ không ghi hận”, “xây ngàn vạn nhà cao cửa rộng che chở hàn sĩ trong thiên hạ”. Nhưng hắn không làm được, còn đi trái với tâm nguyện ban đầu, tàn sát vô số người, máu chảy thành sông, tội nghiệt nặng nề.
Đạp Tiên Quân vào đêm bị danh môn chính phái bao vây, liền tự sát.
Kết thúc một đời yêu hận triền miên.
***
Mặc Nhiên sống lại thời niên thiếu. Người hắn yêu còn sống, người hắn hận cũng còn.
Hắn sẽ bảo hộ tốt sư huynh của hắn.
Đời này không bị thù hận che mờ tâm trí, hắn nhận ra, sư tôn của hắn dường như cũng rất tốt.
Người vì bảo hộ hắn mà không quản an nguy bản thân, người dạy hắn tập võ, dạy hắn đạo lí trong thiên hạ. Nhưng hắn sẽ không mềm lòng. Cái chết của sư huynh kiếp trước vẫn là cái gai trong tim, không thể phai mờ.
Thiên liệt kiếp này, Mặc Nhiên thay sư huynh tu bổ thiên liệt cùng sư tôn, vào giây phút cuối cùng, hắn cầu xin sư tôn đừng bỏ đi, nhưng người vẫn không quay đầu.
Kết cục không đổi.
Nào ngờ, Mặc Nhiên không chết, sư tôn mà hắn hận lại chẳng còn. Hóa ra, Sở Vãn Ninh cũng bị trọng thương như hắn, người rời đi để bảo hộ hắn, người sức cùng lực kiệt truyền hết tu vi cho hắn, cõng hắn qua ba nghìn bảy trăm chín mươi chín bậc thang trở lại Tử Sinh Đỉnh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Khúc mắc kiếp trước được giải, hắn lại chẳng thế đứng trước mặt sư tôn nói một câu xin lỗi.
Kiếp trước hắn yêu một người sâu đậm. Về sau, người ấy mất mạng, mà hắn vào địa ngục.
Kiếp này, có một người khác quý hắn.
Về sau, người đó dùng tính mạng, độ hắn quay về nhân gian.
Sư tôn, Vãn Ninh… Thật xin lỗi, là ta hận nhầm người.
Đời này trải qua hai kiếp. Duyên thâm ngộ quân, duyên thiển lầm quân.
Tất cả đều là mệnh.
Khi Mặc Nhiên hận một người, đó là rất hận. Nhưng đối đãi tốt với một người, đó chính là xuất phát từ tâm can.
Hắn cố chấp đến bây giờ, cực đoan từ trước đến nay.
Hắn sẵn sàng tới địa ngục, đưa sư tôn của hắn trở lại. Đời này kính y, yêu y, không để y bị bất kỳ người nào thương tổn.
Sư tôn của hắn, người hắn yêu nhất, là sư tôn tốt nhất trên thế gian.
Năm năm người hôn mê, là năm năm Mặc Nhiên đi ngao du thiên hạ. Tu luyện pháp thuật, ổn định tâm tính, giúp đỡ mọi người, mong bù đắp phần nào tội nghiệt kiếp trước.
Kiếp trước sau khi xưng đế, thiên hạ đều là của hắn, hắn lại chưa bao giờ muốn đạp muôn sông nghìn núi xem cảnh sắc nhân gian. Kiếp này, hắn đi qua trời Nam biển Bắc, từ mưa bụi đất Giang Nam đến Tái Bắc Đại Tán Quan. Hè dựa đầu vào cây uống rượu, đêm đông ngồi quanh lò sưởi thổi một khúc sáo Khương.
Chờ đợi một người trở về.
Khiến bản thân tốt hơn, có năng lực bảo vệ sư tôn của hắn.
***
Tính tình của Sở Vãn Ninh giống một con mèo trắng lớn. Ngoài mặt lạnh lùng trong lòng ấm áp, khi ngại ngùng sẽ tỏ vẻ tức giận để che giấu. Từ khi y kiên quyết đoạn tuyệt ân sư, nhập phàm trần độ thế đã luôn bị người khác ỷ vào. Loại người này sẽ ngày càng cương nghị, ngày càng kiên cường, dung nhan về sau đều thành sắt đá, tâm luyện thành bách luyện cương.
Bọn họ là người cầm kiếm, không biết ôn nhu hương là thế nào.
Có lẽ y cũng từng mong chờ, chờ mong một người tới dìu y. Chính là đợi một lần, không có, lần thứ hai, vẫn không có, y trong mất mát từng ngày, dần dần quen. Đợi đến khi thật sự có một người tới dìu y, y chỉ cảm thấy không cần vậy, cảm thấy đây là sỉ nhục.
Quật cường đã quen.
Chỉ ngã một cái mà thôi. Chân cũng đâu có gãy, hà tất phải ra vẻ.
Nhưng nếu chân bị chặt mất, y lại sẽ nghĩ, hừ, chỉ là chặt chân đi mà thôi, đâu có chết, hà tất phải ra vẻ.
Còn nếu chết thật thì sao?
Đường quỷ cũng phải nghĩ, ầy, dù sao cũng chết thôi, nói nhiều cũng chỉ là ra vẻ.
Y hi sinh cả đời vì thiên hạ, không oán không hối, mà lại chẳng có ai hiểu y. Mặc Nhiên hiểu lầm y, người khác nghi ngờ y, y không giải thích. Mọi người kính sợ, không ai dám đến gần, không dám nói chuyện, ăn cơm chung với y, y đều đã quen.
Y vốn là người nghèo tình cảm. Nghèo như vậy, cũng không muốn đi xin.
Khi biết mình có tình cảm khác thường với đồ đệ Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh thấy rất sỉ nhục, rất hổ thẹn, tự tìm cách kiềm chế bản thân.
Y tự ti về vẻ bề ngoài của mình. Hình dáng khuôn mặt lạnh lùng thanh lãnh, trong mắt người khác là đẹp, trong mắt y lại khó coi. Y biết Mặc Nhiên không thích mình, y tự ti mình không bằng Sư Muội (sư huynh Mặc Nhiên yêu thầm ý), y cất giấu tình cảm hèn mọn trong góc sâu nhất.
Lần đầu Mặc Nhiên nói thích y, chân tay Sở Vãn Ninh liền luống cuống. Y nói:
“Ta không tốt, ta không có… ta không có ai thích cả.”
Ta không có ai thích.
Chưa từng có ai, sẽ vì có được ta mà thấy vui vẻ, cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy trân quý.
Ba mươi hai năm cô độc.
***
Khúc mắc được hóa giải, một loạt bí ẩn khác lại mở ra. Đạp Tiên Quân đời trước vốn chết nay lại đến thế giới này, gây ra bao sóng gió. Sở Vãn Ninh biết được ân oán đời trước, bí mật về điệp cốt mỹ nhân tịch, thân thế của Sư Muội, boss sau màn… tất cả đều sẽ dần được hé lộ.
Tác giả viết rất chắc tay, xây dựng nhân vật và mạch truyện vô cùng tốt. Nhiều pha bẻ cua cực gắt không kịp đội mũ bảo hiểm. Đoạn nào hài sẽ cười không kiềm chế được, đoạn ngược thì vô cùng đau lòng. Ban đầu mọi người có thể sẽ ghét bạn công, nhưng hãy kiên trì đọc đến đoạn kết về sau sẽ hiểu. Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình. Sơ tâm của Mặc Nhiên, tình yêu hắn dành cho Sở Vãn Ninh, nỗi day dứt hối hận vì sai lầm kiếp trước… May mắn khi hắn chìm vào ác mộng, Sở Vãn Ninh luôn bên cạnh bồi hắn.
“Ngủ ngon, Mặc Nhiên.
Một đêm này rất dài, nhưng ta sẽ ở cạnh ngươi.
Nguyện người có mộng đẹp, có hỏa, có đèn.
Còn có gia.”
Trong giấc mơ, cuộc đời phiêu bạt của chó ngốc đã dừng. Có mèo trắng lớn ấm áp cạnh bên, chó ngốc liền an tâm.
Thật tốt.
_____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^