Mình đã đọc được ở đâu đó một câu nói thế này: “Khi thời điểm không đứng về phía bạn, cho dù bạn cố chấp, mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Bởi vì ngay từ đầu, mọi chuyện đã định trước phần nhiều là thất bại.” Tình yêu của Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông là một mối nhân duyên như thế. Ngay từ lúc bắt đầu họ đã biết rõ sẽ chẳng đi đến đâu, thế nhưng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vưu Giai Kì đã dành cho Mạnh Hòa Bình cả tuổi thanh xuân. Ngày ấy, với suy nghĩ giản đơn của tuổi trẻ, họ đã tin rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, một lòng tin tưởng vào lời hứa trọn đời trọn kiếp. Tình yêu của họ rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp tựa một giấc mơ. Mạnh Hòa Bình vì Giai Kỳ mà cãi nhau với gia đình, chấp nhận làm những công việc vất vả khó khăn để được ở bên cô. Cứ ngỡ rằng họ sẽ nên duyên vợ chồng thì sóng gió ập đến.
Người cha mà Giai Kì yêu thương nhất ngã bệnh rồi qua đời. Trước đó, mẹ của Hòa Bình đã đến gặp ông. Lúc lâm chung, ông chỉ có thể nói với Giai Kì một từ: “Không…”. Chỉ có thế, nhưng cô hiểu, ông muốn cô rời xa Hòa Bình, giữ cho bản thân chút tôn nghiêm còn sót lại. Một mối tình đẹp như mơ đã khép lại như thế.
Giai Kì đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai khác, cho đến khi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời cô. Chính Đông là một công tử hào hoa phong nhã, cũng là bạn chí cốt của Hòa Bình. Nhiều năm về trước, khi anh vẫn còn đang du học ở nước ngoài thì Hòa Bình gọi đến. Chính Đông vẫn nhớ rất rõ, qua điện thoại Hòa Bình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh thấy Hòa Bình khóc. Hôm ấy, Giai Kì đã nói lời chia tay với Hòa Bình.
Chính Đông vốn định tán tỉnh để Giai Kì yêu anh, sau đó vứt bỏ cô, như cái cách mà cô đã làm với Mạnh Hoà Bình năm đó. Để rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã trót nhớ thương người con gái mà anh cho là không có gì đặc biệt ấy. Chính Đông đã từng bước bước vào trái tim Giai Kì nhưng anh chẳng nhận ra điều đó mà lại nhầm tưởng rằng cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Cho đến tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh thanh thản ra đi, mang theo suy nghĩ rằng Giai Kì chẳng hề yêu anh.
Các nhân vật nam chính của Phỉ Ngã Tư Tồn thường được xây dựng với cách thể hiện tình yêu rất đặc biệt. Điển hình như Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển theo cách ích kỉ đến độc đoán trong “Không kịp nói yêu em” hay Lí Thừa Ngân với tình yêu đầy toan tính trong “Đông Cung”. Nhưng Nguyễn Chính Đông không giống như vậy.
Có một câu nói của anh cứ khiến mình ám ảnh mãi không thôi: “Giai Kì, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu anh, may mà anh vẫn còn kịp để cho em có được hạnh phúc của riêng mình.’’ Anh yêu Giai Kì bằng một tình yêu đơn thuần, giản dị mà sâu sắc, mãnh liệt mà thầm lặng, cũng như cái cách Mạnh Hòa Bình âm thầm chờ đợi, cầu mong Giai Kì được hạnh phúc. “Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ mãi đợi em”. Giai Kì thật may mắn khi có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như thế.
Vưu Giai Kì luôn nghĩ rằng những điều quá tốt đẹp không hợp với cô, vì cô luôn đánh mất tất cả, như người cha của cô, như Mạnh Hòa Bình, như Nguyễn Chính Đông. Có lẽ vì thế, cô luôn ép bản thân mình phải kiên cường, kiên cường đến cố chấp, dũng cảm đến ngốc nghếch, như Chính Đông đã nói: “Có lúc em thật sự rất dũng cảm, dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc, anh luôn nói, em cô độc đến dũng cảm. Thực ra anh cũng chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự mình gánh vác, khi có việc gì xảy ra, đều có thể có người giúp cô ấy che chắn trước mưa bão, có người dùng hết sức mình để bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ cần em hạnh phúc”.
Vưu Giai Kì và Mạnh Hòa Bình, là tình yêu đúng thời điểm nhưng sai người.
Giai Kì yêu Hòa Bình khi cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, cô trao cho anh trái tim với một tình yêu trọn vẹn. Cô yêu anh nồng nàn và say đắm, yêu anh theo cách mãnh liệt đến cố chấp của tuổi trẻ. Thế nhưng với Giai Kì, có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, đó là tình thân và lòng tự trọng, vậy nên cô đã rời xa anh, khép lại một mối tình đẹp nhưng dang dở.
Vưu Giai Kì và Nguyễn Chính Đông, là tình yêu đúng người nhưng sai thời điểm.
Giai Kì gặp Chính Đông khi cô đã trưởng thành, khi trái tim cô đã chằng chịt những tổn thương, khi trong lòng cô vẫn còn vấn vương bóng hình của một người con trai khác. Ban đầu, Giai Kì ở bên Chính Đông có lẽ là do cảm kích vì anh đã luôn giúp đỡ cô. Để rồi cô yêu anh một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức cô chẳng nhận ra, để đến khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Căn bệnh ung thư gan của anh đã ở giai đoạn cuối.
Anh là con người cao ngạo, anh không muốn để cô nhìn thấy giây phút anh ra đi, anh cầu xin cô hãy rời xa anh, chấp nhận tác thành cho cô và Mạnh Hòa Bình. Đến cuối đời, ước nguyện duy nhất của anh là cô sẽ được hạnh phúc. Còn Giai Kì, cô sẽ không bao giờ cho anh biết được rằng cô cũng yêu anh, để anh có thể yên tâm bước tiếp cuộc hành trình của mình.
Mạnh Hòa Bình là mối tình đầu đẹp đẽ, còn Nguyễn Chính Đông là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm.
“Phút cuối cùng, em đã yêu anh, em lại vĩnh viễn không nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh cảm thấy không kịp, sợ anh cảm thấy có lỗi”.
“Cô đeo nhẫn lên cổ, bởi vì như thế, bởi vì nó kề sát tim, nó sẽ đập cùng với tim cô, cùng với mạch máu, cùng đập, nó sẽ mãi mãi ở đó, giống như anh, mãi mãi ở đó.”
Review by #Thiên Dung Hoa
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban