Note: Trong bối cảnh truyện này công chúa vẫn có quyền thừa kế ngai vàng nên tự xưng là Đế Cơ thay vì Công Chúa.
___
Giang Nguyệt Bạch bóp cổ nàng hỏi nàng rốt cuộc yêu ai?
Nàng nói: Dù sao cũng không phải ngươi.
Rất lâu về trước, nàng từng hỏi hắn: Nếu ta và Tần Uyển cùng đứng trước mặt ngươi, ngươi sẽ chọn ai?
Hắn lạnh lùng cười, nói: Ngươi biết đáp án.
A, nàng nhìn xuống vực sâu không đáy bên cạnh, cười với hắn, thả người nhảy xuống.
Nàng vốn không muốn thế gả, Giang Nguyệt Bạch, tất cả đều như ngươi mong muốn.
Sau đó nữa, nàng ở Đàm Trung uống rượu hoa quế, nghe người ta nói Giang Nguyệt Bạch một đêm bạc trắng mái đầu, nổi điên tìm kiếm phương pháp khiến cho vong thê sống lại chỉ cười nhạt.
Trên đời này, chỉ có nàng yêu hắn, còn người hắn yêu là Tần Uyển. Sao có chuyện hắn vì nàng mà đau khổ đến phát điên đâu.
Khi nàng còn là một tiểu cô nương, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã thích, tiểu nam hài trắng như búp bê sứ, giữa trán có một nốt ruồi son. Ca ca của nàng nói, hắn là Thiên Sát Cô Tinh, vừa sinh ra đã khiến mẫu thân mất mạng, quân chủ Trần quốc không thích hắn, đưa đến Yến quốc làm con tin.
Hắn thật đáng thương, là một kẻ cô độc giống như nàng vậy. Vì thế, nàng gạt sư phụ, bất chấp khả năng sẽ bị phụ hoàng trách phạt, một mình chạy lên núi tuyết cứu hắn.
Chính hắn nói: “Vòng tay làm tín vật”, thế mà tám năm sau, Yến quốc Đế Cơ mà hắn muốn cầu thú, lại không phải là nàng. Nhưng chính là âm kém dương sai, cuối cùng, hắn không thể lấy được người hắn yêu, còn phải bái đường với người “thế gả” là nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn dùng phương pháp thô lỗ nhất để nhục nhã nàng. Thành thân hơn một năm, nàng đã từ ôm hy vọng hắn nhớ lại chuyện năm đó đến tâm như tro tàn. Nàng vì yêu, dù cùng hắn đồng sàng dị mộng, chịu khuất nhục, chịu tổn thương, vẫn như cũ giúp hắn giành thiên hạ, năm lần bảy lượt cứu “bạch nguyệt quang” của hắn, đến nỗi hai mắt bị mù, cuối cùng là gieo mình xuống vực, thành toàn cho hắn.
Sư phụ dùng hết cách cứu tính mạng nàng, Tần Sở cũng chẳng muốn bị quấn vào yêu hận với Giang Nguyệt Bạch cùng Tần Uyển thêm nữa. Ở Đàm Trung này, nàng có thể uống rượu, đuổi gà, lâu lâu trốn nhà đi nghe thư sinh kể chuyện, có bạn bè, có sư phụ thương yêu, không cần vì một người mà hết lần này đến lần khác đau khổ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Thế nhưng, vì sao Giang Nguyệt Bạch còn cố chấp không chịu buông tay, chạy đến nơi này diễn thâm tình, khổ ái. Nàng đã là một người chết, chẳng còn gì cho hắn, sao hắn còn chẳng để nàng yên.
Hơn nữa, không chỉ có hắn, còn có người theo đuổi cũ lần lượt kéo đến, mang theo mưa máu gió tanh, một lần nữa cuốn nàng vào thế cuộc phân tranh.
Nàng uống nước vong tình, quên đi tất cả, để lần nữa tái sinh. Nàng chỉ muốn cứu đệ đệ, chỉ không muốn vì yếu lòng mà phạm sai lầm. Thế nhưng, vì sao vẫn luôn là sai, vì sao những người nàng tin tưởng vẫn cứ phản bội nàng.
Mộng chồng mộng.
Tần Sở không biết, đến tột cùng đâu mới là thật. Nhưng nếu thật sự đã quên, vậy thì chuyện cũ cũng như trần ai lạc định. Người nàng yêu bây giờ, là Trần quốc chủ một đầu tóc trắng, mắt màu bích lam, giữa trán là nốt chu sa, vì cứu nàng mà phế một tay.
Qua bao sóng gió, cuối cùng nàng cũng được nằm trong lòng người nàng yêu, cùng nhau uống rượu hoa quế, ngắm thiên hạ thái bình.
***
Giang Nguyệt Bạch thân là hoàng tử, nhưng mệnh phạm Thiên Sát Cô Tinh, từ nhỏ bị đưa đến địch quốc làm con tin, sống cuộc sống còn không bằng cẩu.
Năm đó, Yến quốc Đế Cơ không màng tính mạng, lên núi tuyết cứu hắn một mạng, hắn để lại một chiếc vòng tay làm tín vật.
Thành phá, hắn mặc áo giáp, nắm giữ ấn soái.
Quốc phá, hắn liền đánh trở về.
Cuối cùng, hắn cũng trở thành Quân chủ của Trần quốc, vốn muốn quay lại Yến quốc tìm người cứu hắn để trả ơn. Thế nhưng, hắn mắt mù nhận nhầm ân nhân cứu mạng, còn khiến nàng chịu nhiều oan ức, thậm chí còn mất đi đôi mắt.
Rõ ràng, ngày thành thân, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã thích Tần Sở. Thế nhưng, hắn lại nghe “ân nhân giả mạo”, tin rằng nàng là loại “ong bướm lả lơi”, bởi vì lợi ích mà đòi thế gả cho hắn. Hắn bị ghen tuông làm mờ mắt, cuối cùng đẩy nàng đến kết cục phải nhảy vực.
Giây phút nhìn nàng buông mình xuống vực sâu vạn trượng, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, hắn có tất cả, nhưng người hắn yêu đã không còn. Bởi vì đau khổ hắn gây ra, bởi vì vết thương chồng chất, cuối cùng, nàng lựa chọn buông tay hắn.
Lần đầu tiên, hắn hai mắt đỏ tươi, quỳ gối trước cửa Nam Kỳ Thần Cung. Buông bỏ tôn nghiêm đế vương, chỉ cầu quốc sư có thể cứu nàng trở lại.
Hắn theo lời quốc sư đi tìm tiên thảo, nào ngờ có thể gặp được nàng ở Đàm Trung.
Nghe nói, sư phụ nàng đang tìm kiếm Thần Thú để chữa mắt cho nàng. Vì thế, hắn tìm đến y sư, muốn y sư dùng đôi mắt của mình đổi cho nàng.
Hắn thà rằng bị mù, cũng muốn giữa bọn họ có một sợi dây liên kết.
Nàng không muốn gặp hắn, không muốn thấy hắn. Vậy hắn nấp ở phía sau, âm thầm bảo vệ nàng, chỉ cầu nàng bình an, vui vẻ.
Nhưng là…
Số phận trêu người.
Nàng gạt hắn, gạt sư phụ mình uống thuốc, quên đi tất thảy mọi thứ. Nếu như nàng hạnh phúc, vậy quên hắn cũng không sao.
Nhưng từng người, từng người lại cứ muốn lợi dụng nàng. Không chỉ để đối phó với hắn, còn muốn đối phó với Yến quốc và cả thiên hạ.
Nàng đã từng bị lợi ích, quyền lực và sợ ngu ngốc của hắn làm cho tổn thương. Vậy lần này, hắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng.
Cuối cùng, dù nàng đã quên đi hết thảy, dù nàng chỉ sống trong mộng cảnh do chính mình tạo ra, nhưng chỉ cần trong mộng đó, nàng hạnh phúc, vậy hắn chấp nhận để nàng ở đó. Hắn tình nguyện xây nên một tường thành vững chắc, bảo vệ nàng cùng mộng cảnh của nàng.
***
Thực sự thì tớ bị lừa mới đọc truyện này, bởi vì ban đầu tớ tưởng đây là truyện hài, ngọt, sủng. Sau khi đọc xong, cảm nhận của tớ là: máu chó, ngược, xoắn não, đọc mà đầu muốn to gấp đôi.
Nữ chính là trưởng công chúa Yến quốc, nhưng mẫu thân qua đời sớm, không được sủng ái. Sau lại may mắn trở thành đệ tử chân truyền của Quốc Sư ở Nam Kỳ Thần Cung, cầm kỳ thi họa, võ thuật cái nào cũng tinh thông. Nữ chính là người thông minh, đáng tiếc quá cứng đầu, lại yêu quá hèn mọn, nên lúc đầu mới phải chịu cảnh khổ đau.
Sau này, bởi vì nhiều chuyện xảy ra, nên nữ chính giống như nhớ nhớ quên quên, tinh thần có chút không ổn định. May mắn là vẫn còn nam chính cùng sư phụ yêu thương, nên kết cục cũng coi như viên mãn.
Nam chính là hoàng tử Trần quốc, bởi vì hoàn cảnh mà tính tình thâm trầm, lạnh lẽo. Nam chính không yêu nữ phụ, mà yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên vào ngày thành thân. Nhưng nam chính lại luôn cho rằng nữ chính và nam phụ mới là thanh mai trúc mã, thần tiên quyến lữ nên lúc nào cũng ghen tuông, muốn chiếm hữu nữ chính một cách tiêu cực.
Đoạn đầu nam chính đúng là một tên biến thái, mà đoạn sau bị ngược cũng tơi bời. Nói chung tớ không bênh nam chính, bởi vì đọc đoạn đầu cũng chẳng bênh được, nhưng điểm hay là tác giả cũng khiến cho nam chính chịu đủ “hành” mới được HE.
Nam phụ là một con hồ ly biết cười, nhìn thì dịu dàng, ấm áp, nhưng đầy bụng mưu mô. Nam phụ có yêu nữ chính không? Có, nhưng chắc chắn là tình yêu đó đứng sau quyền lợi. Mà điều này nam phụ không hề giấu diếm, cho nên rõ ràng nam phụ cũng chỉ có thể là nam phụ mà thôi.
Người tớ thích nhất trong truyện này là sư phụ. Tình cảm của sư phụ với nữ chính không phải tình yêu nam nữ, giống tình thân nhiều hơn, tựa như câu “vi phu như phụ”. Sư phụ là người thương nữ chính nhất, là người không màng tất cả để bảo vệ nữ chính, là người luôn đứng sau, cho nữ chính một nơi nghỉ chân, một nơi để thoải mái uống rượu, ngắm hoa. Đoạn cuối sư phụ suýt chết, làm tớ chuẩn bị hẳn 2 lít nước mắt mà không kịp tuôn ra.
Nói túm lại đây là một câu chuyện cẩu huyết, tình tiết xoắn não, tẩy trắng nam chính hơi bị nhiều, ngược nam, ngược nữ cũng đủ thảm. À, thêm nữa bối cảnh cũng khá là rắc rối, với sự xuất hiện của các nước phân tranh cộng thêm yếu tố tu tiên khiến bối cảnh càng thêm xoắn xuýt. Nếu bạn cảm thấy tất cả các yếu tố trên thú vị và phù hợp với khẩu vị của bạn, thì mời bạn nhảy hố nhé.
Xì-poi: đoạn kết là một cú plot-twist như phim điện ảnh, vô cùng hồi hộp nhé!!!
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp lại trong một cái hố hài hước, không não.
____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban